Nhận thư bàn giao công việc tâm tư rối bời, Lâm Sanh tiếp tục tập trung tinh thần khẩn trương làm việc.
Hôm nay 14 tháng 5, cách cuối tháng khoảng nửa tháng, cô muốn dành thời gian để hiểu các hoạt động và các hạng mục của công ty, hiểu rõ các loại báo cáo, cuối tháng nhất định bận rộn càng không thể xuất hiện một con số một phân tiền sai lầm.
Quá tập trung, thời gian cứ thế trôi qua, tiếng chuông tan tầm 5 giờ vang lên.
Lâm Sanh từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, tối nay còn phải nấu cơm tối cho Hứa tiểu thư, cô suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại trong túi xách ra, gởi tin nhắn cho Hứa tiểu thư, hỏi khi nào Hứa tiểu thư tan tầm, cô cảm thấy Hứa tiểu thư trăm công nghìn việc chắc chắn sẽ không cùng cô cùng nhau tan tầm.
Lật tới tin nhắn thực đơn tối qua Hứa tiểu thư gởi cho mình, Lâm Sanh nhìn bằng nửa con mắt.
Hứa tiểu thư đã gởi 4 chữ.
'Đêm nay ăn chay.'
Còn đưa cô 100 đồng tiền đồ ăn, ăn chay ở đâu dùng tới 100 đồng.
Cô hoàn toàn hết đường lui rồi, hôm qua ban đầu muốn mời Hứa tiểu thư tới nhà ăn một bữa cơm, cô vất vả mua một đống đồ ăn về, kết quả không thành, lần này tiếp tục ăn, đừng lãng phí.
Lúc này có người gõ cửa.
"Xin chào, kế toán Lâm."
"A, chào, vào đi."
Lâm Sanh đặt điện thoại xuống, nhìn cô gái trẻ ngoài cửa, cô gái này quần áo rất trẻ trung trang điểm xinh đẹp, áo sơ mi phối với quần jean, đơn giản sạch sẽ.
Cười rộ lên rất rực rỡ, trong đám mỹ nhân của công ty cũng có vẻ đặc biệt riêng, thoạt nhìn là sinh viên mới ra xã hội.
Cô gái trẻ đi tới, đem văn kiện trong tay đặt lên bàn làm việc của Lâm Sanh, ưỡn mặt ra nói:
"Kế toán Lâm, những tài liệu này là chủ quản Hoàng bảo em trước khi tan tầm đưa tới, là bản báo cáo hàng năm của năm ngoái, với báo cáo quý của năm nay, báo cáo hàng tháng của 4 tháng trước."
"Nhiều như vậy?" Lâm Sanh lẩm bẩm, cô thuận tay cầm một bản báo cáo, nhìn một chút lại ngẩng đầu lên hỏi: "Em tên gì?"
Chống lại ánh mắt Lâm Sanh, cô gái trẻ vội vàng rũ mắt xuống, khuôn mặt trắng noãn hiện vẻ sợ hãi, giọng có chút lắp bắp:
"Kế toán Lâm, em... em tên là Ngô Phân, mới vào công ty chưa lâu, còn là thực tập sinh."
Thực tập sinh, thảo nào nhìn còn trẻ như vậy.
Nhớ tới lúc cô vẫn còn là thực tập, ở công ty cũng giống Ngô Phân nhát gan sợ phiền phức, gặp người liền tránh, nhìn ai cũng sợ, đều là người từng trải.
Sợ làm cô gái nhỏ này sợ, Lâm Sanh lộ ra vẻ mặt tươi cười, giọng cực kỳ ôn nhu.
"Ngô Phân đúng không, chị cũng mới tới công ty, em không cần gọi kế toán Lâm, gọi Lâm Sanh là được rồi, còn nữa, đừng khẩn trương, thả lỏng chút, người trẻ phải can đảm mặt dày lên, thể diện không thể làm cơm ăn."
Ngô Phân do dự, sợ hãi nói:
"Em gọi chị chị Lâm, có thể không?"
Lâm Sanh gật đầu cười:
"Đương nhiên có thể, rất hân hạnh được quen em."
Ngô Phân cười xấu hổ:
"Em cũng rất hân hạnh được biết chị, chị Lâm, chị còn chưa tan tầm sao?"
"Chị cũng vừa muốn tan tầm."
Lâm Sanh quơ quơ bản báo cáo trong tay, bộ dạng than thở.
"Em coi, chủ quản Hoàng bảo em đem một đống tài liệu qua đây, cái này chính là muốn giết chết chị, chị không thể tan ca sớm nha ~"
"Chị Lâm, đã tới giờ tan ca, chị có thể không cần phải làm thêm giờ." Ngô Phân bị Lâm Sanh chọc cười, cảm giác khẩn trương đều biến mất, kế toán mới tới tính tình rất tốt, xem ra rất dễ thân cận.
Lâm Sanh buông bản báo cáo:
"Em có về không hay ở lại tăng ca?"
Ngô Phân miễn cưỡng cười cười:
"Tăng ca, mới vào làm còn rất nhiều điều không hiểu."
"Phải tự tin chuyên cần mới có thể bổ sung những thứ kia." Lâm Sanh từ trước tới nay đối với thực tập sinh đều phá lệ quan tâm, "Được rồi, có cái gì không hiểu, em cũng có thể tới hỏi chị."
Hai mắt Ngô Phân sáng rực lên, mặt e lệ:
"Thật sao, mà vậy cũng ngại lắm."
Lâm Sanh cười cười, đút kết 3 năm đi làm của mình, Lâm Sanh nghiêm túc nói:
"Ở công ty học kinh nghiệm, tặng em 7 chữ: gan dạ mặt dày mở miệng trước."
"Em nhớ kỹ rồi, cảm ơn chị Lâm." nghe xong Lâm Sanh nói, máu tràn đầy sức sống, "Công việc còn chưa làm xong, em đi làm trước."
Lâm Sanh gật đầu:
"Ừ, em đi đi."
Nhìn Ngô Phân trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sao cô có cảm giác dụ dỗ trẻ nhỏ nhỉ? Làm kế toán cái gì, cô hẳn là nên đi bán hàng đa cấp.
Điện thoại rung lên.
Lâm Sanh mở khóa nhìn, Hứa tiểu thư lời ít ý nhiều, nhắn lại 2 chữ.
'Không biết.'
Không biết lúc nào tan ca, vậy tối nay cô tan ca cũng không có gì làm, Lâm Sanh nhún vai, cầm đống báo cáo Ngô Phân mới đưa tới, từng tờ từng tờ nhìn thật kỹ, cô xác định bản báo cáo không có sơ hở, mặc dù chỉ là một tỷ lệ rất nhỏ,nhưng cũng không thể loại bỏ ngoài ý muốn.
Thoáng qua thời gian đã đến 8 giờ.
Lâm Sanh xoay cái cổ tê dại, mới phát hiện bên ngoài trời đã tối.
Cô đứng dậy, lắc hông đá đá chân.
Thất nghiệp một tháng, đã lâu không có chuyên tâm làm việc, phòng làm việc của cô không lớn, có cửa sổ sát đất, Lâm Sanh lặng lẽ đi tới trước cửa sổ.
Nhìn cảnh đêm của thành phố này, ánh đèn rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, mà cô ở thành phố này chỉ là một hạt cát bé nhỏ không đáng kể.
Chính là một hạt cát tầm thường, cũng có cuộc sống không bình thường.
Từ khi ở trên đường gặp phải Hứa tiểu thư, Lâm Sanh thấy cuộc sống của mình hoàn toàn lộn xộn, hàng xóm nhà bên là cấp trên của cấp trên của cấp trên của cô.
Cuối cùng là Đại Boss.
Lâm Sanh chợt nhéo bắp đùi, không có tiền đồ, run cái gì mà run!
Sợ cái gì mà sợ, đại lão bản thì sao, có thể ăn thịt cô à!
Đối nhân xử thế phải có nguyên tắc, phải có giới hạn, ôm đùi cái loại chuyện này nhất định không thể làm, càng không