Hai đôi môi dán vào nhau không lưu một khe hở.
Hứa Nam chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Lâm Sanh, sau đó mút-gặm-cắn, chiếc lưỡi mềm muốn động nhưng không động được, quanh quẩn một chỗ chậm chạp không thâm nhập vào, nụ hôn có chút ngây thơ.
Đôi môi mềm mềm đã bá đạo chiếm giữ, Hứa Nam càng ngày càng không hài lòng về điều đó, chiếc lưỡi thâm nhập vào một chút, chạm vào hàm răng đã đóng chặt, do dự mà chạm nhẹ rồi nhanh chóng rụt lại.
Từ trước đến nay Hứa Nam là người mạnh mẽ quyết đoán vì hành vi rút lui này của mình mà cảm thấy thất bại, mang theo tức giận cùng với xẩu hổ, rút lui sau đó lưỡi mềm đặt giữa môi, mạnh mẽ gặm nhắm môi mềm của Lâm Sanh, nhiệt tình bá đạo.
Lâm Sanh nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn sâu đó, để Hứa Nam tùy ý chủ động làm loạn.
Vậy có nên đưa lưỡi vào không, nếu chỉ ngừng ở bên ngoài 'đấu đá lung tung'... có chút luống cuống.
Hứa đại boss hôn rất ngây thơ, sao Lâm Sanh lại không cảm nhận được chứ, cô cũng không nóng lòng, chỉ là ở trong lòng dịu đi, cô mỉm cười, thân phận sói và thỏ trắng bé nhỏ lúc này phải đổi rồi.
Lâm Sanh bị động dần dần thành chủ động, hai tay ôm eo Hứa Nam, chuyển động vuốt ve sau lưng Hứa Nam, lòng bàn tay nóng bỏng ấm áp xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, dọc theo từng tấc da tấc thịt, chậm rãi rót vào lòng.
Đầu lưỡi cạy mở ra hàm răng đóng chặt, cùng chiếc lưỡi mềm của Hứa Nam quấn lấy chặt nhau, dịu dàng miệt mài đáp lại nụ hôn của Hứa Nam, mang theo người kia cùng nhau trầm luân, bỏ qua thất bại do Hứa Nam công thành chiếm đất, trong lòng sinh ra cảm giác táo bạo.
So với Hứa Nam bá đạo ngây thơ, Lâm Sanh càng nghiêm túc nhẹ nhàng từ từ dịu dạng chiếm lấy.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng cậy mở hàm răng xông vào khoang miệng đầy mùi rượu, nhè nhẹ trượt vào phía bên trong hưởng thụ men say ngọt ngào nhu tình mật ý, dường như khuấy đảo hồ nước mùa xuân.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, làm cho người ta say mê, muốn ngừng cũng không được.
Lâm Sanh từng chút từng chút chiếm lấy, ánh mắt Hứa Nam dần dần trở nên mơ hồ, cơ thể khẽ run rẩy, kiềm nén không được nữa, ở sau trong cổ họng tràn ra tiếng rên thoải mái, dịu dàng dễ nghe lại mị hoặc tột cùng.
Rơi vào tai Lâm Sanh chính là cám dỗ trí mạng, hô hấp dồn dập hỗn loạn, hôn cũng càng ngày càng sâu càng triền miên hơn, rồi lại đè xuống cảm giác rạo rực từ dưới bụng xông lên, lưu luyến không muốn rời khỏi khoang miệng của Hứa Nam.
Ngay khi Lâm Sanh lui ra, cả người giống như bị rút hết khí lực, Hứa Nam thở hổn hển, yếu đuối tựa ở trong lòng Lâm Sanh, chờ đến khi khí lực khôi phục chút ít, cô giơ tay đánh lên lưng Lâm Sanh.
"Sao đánh em?" Lâm Sanh bất mãn.
Hứa Nam trong lòng buồn bực, khẽ hít vào một hơi, giơ tay đẩy Lâm Sanh ra, từ trong lòng Lâm Sanh ngồi dậy, giọng không hiền lành hỏi ngược lại:
"Đánh mấy người thì sao?"
Lâm Sanh chỉ trừng mắt nhìn, nhìn gương mặt trơn bóng như ngọc lúc này đã nhuộm màu xinh đẹp, kiều mị nhưng không tục, đôi môi sáng bóng trong suốt, trên mặt là lớp lớp dấu hôn của cô lưu lại.
Hứa Nam bị Lâm Sanh nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, dời người cách xa tên kia một chút, thẹn quá hóa giận mà trừng mắt:
"Nhìn cái gì, cấm nhìn, quay mặt qua chỗ khác!"
"Nhìn chút cũng không được." Lâm Sanh càng bất mãn, lúc này bản thân không muốn chọc giận đại boss, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghiêng người sang, không nhìn tới đại boss, nhưng thực sự nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ lạ."
Ánh mắt Hứa Nam ngưng đọng:
"Nói gì đó?"
Dục vọng sinh tồn của Lâm Sanh rất lớn, liền nói:
"Em nói dung mạo của chị thật là đẹp."
Trong lòng nổi lên cảm giác vô lực, đầu óc mê muội đã khôi phục lại, Hứa Nam xoa xoa mi tâm, chỉ là yên lặng ngồi cũng không lên tiếng.
Lúc Hứa Nam im lặng cả người đều toát ra sự lạnh lẽo, tuy Lâm Sanh không cảm giác được khí tức lạnh lẽo đó nhưng cũng không khỏi hoảng sợ.
Vội vàng nhích tới, khẽ hỏi:
"Chị sao vậy, uống rượu nên đau đầu?"
Thấy Hứa Nam vẫn không lên tiếng, Lâm Sanh đưa tay xoay người Hứa Nam qua, sau đó khẽ đặt lên trán Hứa Nam:
"Tới đây, em giúp chị xoa xoa sẽ hết đau."
"Lâm Sanh." Hứa Nam kéo tay Lâm Sanh xuống, ánh mắt bình tĩnh, nhìn thật sâu vào mắt Lâm Sanh.
"Ừm, chị kêu gì đó?" Có lẽ bởi vì Hứa Nam đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt Lâm Sanh hơi loạn, không có nhìn kỹ vào mắt Hứa Nam, lông mi hơi run rẩy.
Hứa Nam nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng kia của Lâm Sanh, khó chịu vừa diệt đi đã bất ngờ nổi lên, tận lực nhẹ giọng chậm rãi hỏi:
"Ở chung với chị có phải em không tự tin không?"
Lâm Sanh nghẹn họng, cũng không vội giải thích, bởi vì cô nhớ rõ mấy hôm trước Bình Bình đã nói, cô ở trước mặt Hứa Nam luôn biểu hiện không tự tin. Hoặc có thể bởi vì Hứa Nam là đại lão bản, cô chỉ là nhân viên quèn, sự chênh lệch thân phận khiến cô không tự tin hay bởi vì Hứa Nam là nữ nhân quá ưu tú lại bị cô dụ dỗ nên trong lòng sinh ra hổ thẹn?
Đều là người trưởng thành, đừng ngây thơ như vậy, hai người nếu như lựa chọn bên nhau khi có mâu thuẫn cản trở thì trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Sự không tự tin của cô, tất cả chỉ đến từ một điểm.
Lâm Sanh ngẩng đầu, nắm chặt tay Hứa Nam, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, trong sâu thẳm hiện lên sự dịu dàng, nhẹ nhàng nói cho Hứa Nam biết:
"Em rất sợ không có tương lai."
"Sợ không có tương lai, đây chỉ là cái cớ cho việc em không tự tin." Hứa Nam giơ tay chỉ vào ngực Lâm Sanh, ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm ai kia.
Mi mắt Lâm Sanh rũ xuống, không hé miệng, chỉ cảm nhận ngón tay ở ngực đã không còn.
Hứa Nam lẳng lặng nhìn Lâm Sanh, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng, giọng bình tĩnh trong trẻo dần dần vang lên.
"Chị chưa từng nghĩ sẽ thích nữ nhân, trong tình sử cũng trống rỗng, mà em là điều ngoài ý muốn trong đời chị, chị không tin cái gì là duyên phận, chị thích em là bởi vì em mang đến cho chị cảm giác khác lạ."
"Lâm Sanh, ở trước mặt chị em không cần phải rụt rè như vậy, em chỉ cần là chính mình thì được rồi."
"Tuy miệng em thiếu đòn luôn trêu chọc chị, chị hận không thể bóp chết em, thế nhưng chị không thể phủ nhận, chị thích em như vậy."
Từng tiếng từng tiếng rơi vào tai mình, đều đủ để khiến cho con tim Lâm Sanh đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp chậm rãi tụ hội một chỗ, lôi kéo con tim trong lồng ngực.
Đây là đang bày tỏ suy nghĩ trong lòng với mình sao.
Thật ngượng ngùng nhưng rất cảm động.
Khóe miệng Lâm Sanh khẽ run, không có tiền đồ bụm mặt, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng.
Hứa Nam không cho phép Lâm Sanh trốn tránh lần nữa, kéo tay Lâm Sanh xuống, ngưng mắt nhìn gương mắt đỏ au kia, biết cái gì, đáy mắt chậm rãi tràn ra ý cười.
Thực ra Lâm Sanh chính là cừu nhỏ khoác lớp da sói, ngày thường oai phong lẫm liệt, dương nanh múa vuốt, cởi bỏ cợt nhả ngày thường bây giờ cực kỳ ngoan ngoãn.
Khó chịu trong lòng bị thổi tan, Hứa Nam giơ tay câu cổ tiểu bảo mẫu, nói:
Tuần mới tốt lành!^^
Ps. Chương này dành cho bạn tốt!^^ Bạn tốt ơi đọc rồi nhớ dắt mình đi ăn phá lấu!^^