Chân trái bị giẫm lên, trong ngày thì đau muốn chết, nhưng qua ngày thứ hai thì không còn đau như vậy nữa.
Lâm Sanh sửa soạn ổn thỏa xong, thì đi ra ngoài ăn cơm với Thẩm Bình, lúc đi ra khỏi nhà còn cố ý dừng lại một chút, rướn cổ qua nhìn vào trong cửa nhà kế bên một cái, ai ngờ vừa vặn đụng phải Hứa Nam bước ra ngoài.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Hứa Nam ngơ ngác một chút, dường như không nghĩ tới sẽ gặp lại Lâm Sanh thêm lần nữa.
Lâm Sanh thì bị dọa sợ tới mức tim đập điên cuồng, mặc dù bị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp giẫm một cước, cô rất tức giận.
Nhưng cô phải thừa nhận, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này thật đẹp, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh xõa ở trên vai, cô đoán son môi mà tiểu tỷ tỷ xinh đẹp xài nhất định là màu hồng nhạt, trên người thì mặc một chiếc quần dài trắng giản dị, làm nổi bật lên vóc người cao gầy, dưới chân thì mang đôi giày cao gót chừng mười centimét.
Giày cao gót mười centimét.
Đây là ác mộng của cô.
Lần đầu tiên trong đời bị giày cao gót giẫm.
Lâm Sanh qua một lúc lâu vẫn chưa có hoàn hồn, cứ nhìn chằm chằm vào giày cao gót của Hứa Nam, cho đến khi Hứa Nam không tự chủ dịch chân vào trong cửa, thì càng thêm xác định được cái tên trước mặt này có bệnh, tuyệt đối là bệnh không nhẹ.
Hứa Nam nhíu mày, vốn là muốn đi ra ngoài, nhưng xoay người lại đi vào nhà.
"Sanh Sanh, cậu đang nhìn cái gì vậy?" Thẩm Bình đã đi xuống được nửa tầng lầu, thấy Lâm Sanh còn đứng yên ở trước cửa, tức giận la lên, "Còn không mau đi."
Lâm Sanh vội vàng đáp: "À, tới đây."
Ra ngoài ăn nồi lẩu siêu cay, Lâm Sanh ăn nhiều đến nỗi nước mắt mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không quên moi móc cái người giẫm lên chân cô, cô còn hỏi Bình Bình, nếu như mỹ nữ thật sự ở đối diện nhà cô, thì phải làm sao bây giờ? Có nên báo thù hay không?
Ý kiến của Bình Bình là, báo thù cái gì chứ, có chút chuyện mà cứ đánh rắm cho to lên, là do cô làm sai trước, nếu người ta thật sự ở cạnh phòng cô, thì lo qua xin lỗi người ta đi.
Cô suy nghĩ ở trong lòng, mỹ nữ này đột nhiên xuất hiện, còn ra ra vào vào phòng ở đối diện cô, chẵng lẽ đúng là hàng xóm mới của cô à.
Nhìn đi, quá xui xẻo, nữ nhân xém nữa giẫm cô thành người què lại ở đối diện cô.
Nếu thật sự ở đối diện, thì đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, hai người thành hàng xóm, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhưng không được 'xấu hổ muốn chết'.
Đặc biệt là đôi giày cao gót mười centimet kia, giày cao gót chết tiệt.
Cô phải đi mua mấy đôi giày cao gót về, nhất định phải cao hơn nữ nhân kia mới được.
Xem ai có thể giẫm lên được.
Vì vậy, sau đó.
Lâm Sanh vì xác nhận hàng xóm mới chính là nữ nhân giẫm cô, ngoại trừ chờ dịp phỏng vấn tìm việc làm, thì mỗi ngày đều ngó qua phòng ở đối diện.
Năm sáu ngày sau, tiếng "Đùng đùng bịch bịch" vang lên, bắt đầu chuyển đồ dùng trong nhà, điện gia dụng, có điều trong lúc này, vẫn không có thấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp kia.
Lâm Sanh hoài nghi có phải là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi, quan sát mấy ngày trời nên cô cũng không còn hứng thú nữa, mặc kệ cô có đoán đúng hay không, dù sao cũng không liên quan tới chuyện của cô.
Toàn bộ suy nghĩ đều đặt hết lên chuyện tìm công việc, cô thất nghiệp cũng đã nửa tháng, lâu rồi không có làm việc, sinh hoạt của cô hoàn toàn bị đảo lộn, cả người cũng nhanh chóng sa sút.
Trời không tuyệt đường người, thông báo phỏng vấn của công ty XS cuối cùng cũng tới.
Ngày phỏng vấn là ngày mười tháng sau, mà hôm nay là ngày 29 tháng 4, còn tới mười ngày nửa tháng, Lâm Sanh tràn đầy tự tin, dựa vào năng lực làm việc trong ba năm của cô, cô tuyệt đối tin tưởng mình có thể lấy được chức offer!
Hôm nay là một ngày tốt lành, nơi thu nhận cũng đã tìm được, tiền này nọ cũng sắp tới, Lâm Sanh vô cùng vui vẻ, cô quyết định phải thưởng cho cái bụng của mình thật tốt.
Ra ngoài mua một đống nguyên liệu nấu ăn, Lâm Sanh đang bận xào rau, lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng tắt lửa, lau tay lên khăn quàng cổ.
"Ai vậy, đừng ấn nữa, tới đây."
Lâm Sanh mở cửa, ngẩn người.
"Cô...... Tìm ai?"
"Chào cô, tôi tên là Hứa Nam, sẽ ở đối diện phòng cô." Hứa Nam cười cười, vươn tay ra, "Thật ngại quá, vẫn không có cơ hội nói một tiếng xin lỗi với cô, mấy ngày hôm nay nhà tôi phải sửa chữa, có hơi ồn ào, làm phiền đến cô rồi."
"À, không...... Không sao."
Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thật sự ở đối diện cô à?!
Lâm Sanh căn bản không kịp nghĩ tới chuyện khác, vội vàng chùi tay lên đồ rồi mới nắm bàn tay thon thả kia:
"Chào cô, tôi tên là Lâm Sanh."
Lâm Sanh nắm một chút, rồi lập tức buông ra, nhìn Hứa Nam:
"Thật ra, tôi cũng muốn nói một tiếng xin lỗi với cô, mấy ngày hôm trước tôi thật sự không có cố ý đụng vào cô, cũng không cố ý hất trà sữa vào cô."
"Không sao."
Đối với kiểu nắm tay hời hợt của Lâm Sanh, Hứa Nam nhướng mày, sao lại làm như mình sẽ ăn thịt người vậy, thu bàn tay ở giữa không trung về.
Ánh mắt Hứa Nam đặt lên trên mu bàn chân của Lâm Sanh, có một vết màu tím nhạt, có hơi chần chờ, nhẹ giọng hỏi:
"Chân của cô, không có sao chứ?"
Lâm Sanh trong lòng nhảy dựng lên: "A, không có sao." Cô cười vài tiếng, "Đã tốt hơn nhiều rồi."
Hứa Nam thản nhiên nói: "Không sao là tốt rồi, ngày hôm đó cũng thật xin lỗi cô, là do tôi quá giận."
"Không sao, không sao." Kẻ thù cũng đã xin lỗi, Lâm Sanh miễn cưỡng nở nụ cười, "Hôm nay cô dọn vào sao?"
Hứa Nam gật đầu: "Ừm, mới vừa dọn vào ở."
Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ mà!
Tiểu tỷ tỷ xinh dùng giày cao gót giẫm cô, lại là hàng xóm của cô?!
Ánh mắt của Lâm Sanh rơi vào đôi dày cao gót mười centimet của Hứa Nam, con ngươi xoay vòng, cô nghĩ, mình phải đi ra ngoài mua vài đôi giày cao gót về.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Lâm Sanh lại khách sáo: "Rất hân hạnh được biết cô, có muốn đi vào ngồi một chút không, tôi đang nấu cơm, cô mới vừa dọn vào chắc còn chưa có mở bếp, nếu cô không ngại thì ăn cùng với tôi!?"
"Cảm ơn, không cần."
Hai chân của Hứa Nam lại bị Lâm Sanh nhìn chằm chằm làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, nàng đột nhiên sinh ra xung động muốn giẫm Lâm Sanh thêm lần nữa, nhưng vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh.
"Trong nhà còn phải sắp xếp, tôi đi về trước, có thời gian thì trò chuyện tiếp."
"Được." Lâm sanh lên tiếng.
Cô cũng không ý định ăn cơm chung.
Hứa Nam xoay người, giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang "Lộc cộc".
Lâm Sanh nhìn bóng lưng của