"Em mặc kệ Ôn Dĩ Quân có ý nghĩ không an phận gì." Lâm Sanh nhìn Hứa Nam, vẻ mặt kiên định, nói: "Em chỉ mang bản thân mình đặt ở vị trí là bên cạnh chị."
----------------------------------------------------
Phòng tổng tài cách phòng tài vụ không xa lắm.
Buổi trưa hết giờ làm vẫn có người ở lại công ty, may là cũng không quá nhiều người, lòng vòng ngoằn ngèo một vòng lúc này mới đi tới cửa phòng tổng tài, Lâm Sanh nhìn hai bên một chút, thừa dịp không có ai qua lại bên này giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh vọng lại giọng Hứa Nam lạnh lùng.
"Vào đi."
Lâm Sanh nghe thấy giọng Hứa Nam, mở cửa bước chân vào xoay người đóng cửa lại.
Phòng tổng tài bên ngoài là phòng làm việc, thiết bị trong phòng lắp đặt theo phong cách hiện đại hóa, bên cạnh cửa đặt một sofa gỗ lim, nguyên bộ trà cụ, xem ra là phòng tiếp khách.
Đi mấy bước, ánh mắt Lâm Sanh quét một vòng, cuối cùng đặt vào cái dáng ngồi đoan trang ưu nhã không thế che giấu kia, Lâm Sanh hít vào một hơi, trấn định tâm trạng, nhấc chân lên chậm rãi đi về phía ai kia.
Hứa Nam hơi cúi đầu, nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại, ánh mắt chỉ đặt trên văn kiện, làm như suy nghĩ vấn đề gì đó, ngón tay đầy đặn mang theo cây bút ký tên, chuyển động ngắm nghía.
Đi tới trước bàn làm việc của Hứa Nam, nhìn thấy người ta không ngẩng lên, vẫn còn đang xử lý văn kiện.
Lâm Sanh lẳng lặng đứng bên cạnh, đang do dự có nên lên tiếng gọi hay không.
Không cần Lâm Sanh lên tiếng, Hứa Nam cũng biết Lâm Sanh đang đứng ở trước mắt, ngẩng đầu nhìn ai kia, chỉ đơn giản dùng ánh mắt quét qua mấy lần, sắc mặt bình tĩnh, thuận tay chỉ chỉ phía sau, gật đầu ý bảo:
"Đi vào bên trong lau sạch son môi, chờ chị."
Giọng nghiêm túc, không phải nói giỡn, Lâm Sanh theo hướng ngón tay Hứa Nam chỉ nhìn thoáng qua, đường nhìn dò xét, chỗ bên đó hình như là một căn phòng nhỏ.
Không có vào ngay lập tức, Lâm Sanh cúi người xuống, chống tay lên bàn làm việc, chu miệng với Hứa Nam, nghiêm túc hỏi:
"Son môi của em, thật sự khó coi à?"
"Đúng vậy." Hứa Nam nghiêm túc gật đầu, nhìn môi Lâm Sanh, ánh mắt lóe lên, cũng không khách khí đánh giá tiểu bảo mẫu: "Màu sắc không đẹp chút nào."
Đây là quan điểm thẩm mỹ gì, rõ ràng xinh đẹp ướt át, gõ gõ bàn, Lâm Sanh bất mãn:
"Hứa Nam, thật không nghĩ tới ánh mắt của chị thật kém."
"Chị nói khó coi thì chính là khó coi, không được nói lời vô ích." Hứa Nam ném bút, đứng dậy nắm chặt cổ tay Lâm Sanh, "Tới đây."
"Còn không nhận." Lâm Sanh tùy Hứa Nam lôi kéo mình đi vào trong phòng, nhỏ giọng thì thầm, "Già mồm cãi láo."
Hứa Nam nghe thấy cũng không có phản ứng, chỉ nắm tay Lâm Sanh đi vào, lại đưa tay ra sau đóng cửa lại.
Đây là phòng nhỏ dành riêng cho tổng tài nghỉ ngơi, chim tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, cái phòng này dù sao cũng lớn gấp mấy lần cái phòng làm việc của cô.
Ánh mắt Lâm Sanh đánh giá, Hứa Nam tiến tối buông cổ tay Lâm Sanh ra, chỉ chỉ phòng tắm, khẽ nói:
"Đi vào tẩy son môi trước đi."
"Thật sự khó coi à." Lâm Sanh không tin hỏi lại lần nữa, giơ tay lên kéo góc áo của Hứa Nam:
"Đúng vậy, thật khó coi." Hứa Nam mỉm cười, "Không được nói lời vô ích, nhanh lên đi, cầm cái này tẩy trang, chị đổi màu đẹp hơn cho em."
"Được rồi, em đi ngay đây."Lâm Sanh ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, lúc này phải ngoan một chút, đừng có chống đối với đại lão bản, dù sao chuyện hồi sáng ai biết cái bình giấm chua này có giận hay không.
Đại khái khoảng 5 phút, Lâm Sanh tẩy môi sạch sẽ đi ra liền thấy Hứa Nam hai chân bắt chéo, nghiêng người dựa vào sofa, hình như đang nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng vang, Hứa Nam từ từ mở mắt, ngồi thẳng người lên, hướng về phía Lâm Sanh đang đứng lặng ở cửa phòng tắm vẫy vẫy tay:
"Còn ngớ người ở đó làm gì, đến đây."
"Oh." Lâm Sanh lên tiếng trả lời.
Thành thật đi tới, đẩy Hứa Nam qua bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt đặt trên bàn trà đã bày đầy đủ hơn 10 thỏi son, không hiểu sao tim đập hình như có chút nhanh, sao cô có dự cảm không lành.
Quả nhiên, cô biết cái bình giấm chua này không từ bỏ ý định, lúc mới ngồi xuống thì tiếng Hứa Nam đã vọng lại:
"Trán của em bị sao?"
"Chính là... buổi sáng em ở dưới nhà gởi xem bất cẩn đụng đúng trúng xe." Lâm Sanh theo bản năng sờ sờ vành tai, "Thật sự không có chuyện gì, em không đau, qua mấy ngày là ổn thôi."
Hứa Nam không nóng không lạnh hỏi:
"Là em bất cẩn đụng trúng hay là người khác bất cẩn đụng trúng em?"
Cái này quan trọng hả, Lâm Sanh trừng mắt nhìn, nghiêng người nhìn sang Hứa Nam, thấy mặt mày người kia như gió lạnh lướt qua, đây là biểu hiện trước khi giận của người kia.
"Đều là em bất cẩn." Lâm Sanh đẩy tóc ra sau, "Người ta cũng không cố ý đụng trúng em, em cũng không phải cố ý đụng vào."
Hứa nam bắt lấy trọng điểm:
"Người ta?"
"À, chính là Ôn Dĩ Quân." Lâm Sanh phục rồi, thua, giải thích toàn bộ quá trình.
"Sáng sớm ở chỗ giữ xe, em mới từ bên cạnh xe đi tới, không ngờ có người bên trong đúng lúc mở cửa xe, em không nhìn thấy đụng vào."
Hứa Nam gật đầu, không nói gì, mà là đứng dậy, từ cái chậu bên cạnh cầm lấy khăn mặt gấp đôi, đắp lên trán Lâm Sanh.
"Đè xuống, chườm nước đá."
Khăn mặt cùng với nước đá, chạm vào da thịt truyền tới cảm giác sảng khoái, Lâm Sanh sững sờ, vội đưa tay đè khăn trên trán, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn."
Hứa đại boss ngạo kiều bắt cô đổi son môi, thật ra mục đích là để cho cô chườm nước đá lên trán?
"Cảm ơn cái gì." Hứa Nam lại ngồi xuống, cổ dựa lên thành sofa, có chút bất đắc dĩ nói: "Sưng thành như vậy, đắp cho đàng hoàng."
Lâm Sanh nghiêng người sang, không chớp mắt nhìn Hứa Nam, thấy mặt Hứa Nam đang bình tĩnh, sắc mặt giống như sóng yên biển lặng, do dự, vẫn nhẹ nhàng kéo quần Hứa Nam, nhỏ giọng nói:
"Chị không giận à?"
"Chị giận cái gì?" trong nháy mắt Hứa Nam ngồi thẳng người, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ai kia.
Đây là không chịu mở bình ra xem*, Lâm Sanh có một loại cảm giác mang đá đập lên chân mình.
*Không mở bình ra thì không biết bên trong bình có cái gì, hàm ý nói những người chưa kịp suy xét vấn đề đã vội nói ra, lại còn nói sai.
"Cảm ơn chị." Lâm Sanh cảm thấy mặt mình nóng lên, ngoại trừ lời này cô chẳng biết phải nói cái gì.
"Em cảm ơn cái gì." Hứa Nam nhìn mặt Lâm Sanh đỏ đỏ, khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi nghiêng người tới, giơ tay đẩy tóc rũ ở cổ Lâm Sanh, xoa nắn vành tai của ai kia.
Nam, cô biết bây giờ Hứa Nam nhất định là bị yêu nghiệt nhập vào người, nhìn là trúng mỹ nhân kế ngay.
Cảm giác cơ thể mềm mại kề sát, đè vai cô, hơi thở ấm áp phả tới, mùi hương quen thuộc từng đợt từng đợt quanh quẩn chóp mũi, bành tai cô lại bị Hứa Nam như một