Thật sự không muốn dùng cách này để gặp mặt, Lâm Túc đối với cô ấn tượng nhất định cực kỳ kém, trải qua cuộc gặp gỡ vô cùng kinh hãi thê thảm thế này, Tô Bối An tâm tình không yên, hoàn toàn tê liệt ngã xuống sofa.
Nghe tiếng mở cửa cô biết là Hứa Nam về, hai mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, Tô Bối An kéo Hứa Nam ngồi xuống sofa, đem sự tích 'anh dũng' vừa rồi của mình, dùng giọng trần thuật điêu luyện chua ngoa đanh đá mà kể lại.
Hứa Nam nghe xong, chỉ là nghĩ đến cảnh kia thì đủ làm cho người ta buồn cười:
"Cậu nói, trán của tổng tài tập đoàn LT bị cậu dùng cửa đụng cho u một cục?"
Mặt Tô Bối An trầm xuống, suy sụp:
"Giống y chang cái cục trên trán của tiểu bảo mẫu nhà cậu."
Nhớ tới cái cục trên trán Lâm Sanh, Hứa Nam không lời nào để nói, cuối cùng cho ra một đánh giá chính xác:
"Lâm Túc và Lâm Sanh, thật sự là cô cháu ruột."
"Mình cũng không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống này, thật sự mình không phải cố ý dụng cô ta." Tô Bối An thở dài cảm thán: "Bây giờ mình đang lo, ngày mai đàm phán, mình sợ cô ấy sẽ bởi vì chuyện đêm nay lại cho chúng ta leo cây."
Hứa Nam khẽ cười nói:
"Tới thì sẽ tới, nhưng nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây chuyện là cậu nếu xuất hiện trước mặt cô ấy chắc chắn sẽ không cho cậu sắc mặt tốt, như vậy cũng có thể."
Tô Bối an nghẹn họng, thoáng trầm ngâm, nhỏ giọng hỏi:
"Vậy ngày mai họp, chẳng phải sẽ biến thành Hồng môn yến sao, vậy mình có nên đến không?"
Vừa rồi ở ngoài cửa, Lâm Túc vẻ mặt lạnh như băng, nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp xoay người đi vào nhà, ngay cả cơ hội nói lời xin lỗi cũng không cho cô, ngày mai gặp mặt Lâm Túc thấy cô chắc chắn sẽ không cho cô sắc mặt tốt đẹp gì.
Hứa Nam vẻ mặt như thường, nói:
"Đi, vì sao không đi, cậu sợ cái gì."
Tô Bối An ngửa đầu 'A' mấy tiếng, rồi ngay sau đó tê liệt ngã ra sofa, ỉu xìu nói:
"Không phải mình sợ ảnh hưởng đến hứng thú của vị tổng tài đây sao."
"Sợ cái gì, cậu từ rất xa chạy tới thành phố Z, không phải vì muốn gặp mặt cô ấy sao." Hứa Nam khóe môi cong lên, đáy mắt đầy ý cười: "May là đụng trúng trán, cậu nên cảm thấy may mắn, không phải là trí nhớ bị cậu dùng cửa kẹp."
Trong lòng biết Hứa Nam đang an ủi linh hồn nhỏ bé đang bị thương của mình, Tô Bối An che ngực:
"Nghe cậu nói như vậy, trong lòng mình thật sự cảm thấy có chút may mắn."
Hứa Nam cười cười, sắc mặt như có điều suy nghĩ, than thở:
"Ngược lại mình thật tò mò, Lâm Túc kia, tại sao lại lần lượt từ chối cùng XM hợp tác."
"Mình cũng tò mò, giống như lần trước cậu nói, không đáp ứng được yêu cầu về lợi ích của cô ấy." Nhắc tới chuyện này, Tô Bối An khẽ nhíu mày: "Liên quan tới lợi ích, mọi người cùng nhau ngồi xuống, cái gì cũng có thể thương lượng, nhưng cậu ngay cả cơ hội thương lương cũng không cho."
Hứa Nam thở dài:
"Có thể nhân cơ hội này hỏi cô ấy vì sao."
"Người ta đối với mình ấn tượng nhất định không tốt, đánh chết mình cũng không đi, cậu đi hỏi đi."
Hứa Nam cười nhạo:
"Vậy mà đã sợ, cậu không phải là người mạnh mẽ chí lớn muốn cắn chết người ta sao?"
"Cậu cũng đã nói, người ta là cáo già, không cắn chết mình là đỡ rồi." Tô Bối An bĩu môi.
Hứa Nam khẽ hỏi:
"Còn muốn gặm không?"
"Gặm!" Nhớ tới chiến thích 10 lần thảm bại, Tô Bối An tức giận nói: "Vất vả mới hẹn được người, nói cái gì cũng muốn gặm được cục xương này."
"Ừ, trước khi gặm cục xương, mình khuyên cậu tốt nhất vẫn nên đi xin người ta, thay đổi chút ấn tượng của người ta với cậu, dù sao cũng là cậu sai."
Tô Bối An không chút do dự gật đầu nói:
"Được, ngày mai gặp người ta, mình sẽ nói lời xin lỗi."
Hứa Nam cười cười, đẩy vai Tô Bối An:
"Trước tiên đi tắm đi, đêm nay ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi lấy sức, lên tinh thần ngày mai mới dễ đối phó với vị tổng tài tập đoàn LT danh tiếng lẫy lừng.
"Được, mình đi tắm." Tô Bối An từ sofa đứng dậy, vừa quay đầu nhìn Hứa Nam, nheo mắt lại nở nụ cười: "Nam Nam, tiểu bảo mẫu của cậu thật tình không tệ, chăm sóc cậu ổn thỏa như vậy."
Hứa Nam liếc ngang:
"Cậu đố kị à?"
Tô Bối An cười cười:
"Cá và tay gấu không thể lấy cả hai, phương diện công việc cậu rất xuất sắc nhưng ở phương diện sinh hoạt thì không như ý rồi, ngay cả nấu cơm cậu cũng không biết nấu."
Tô Bối An giơ ngón tay chỉ về phía bếp:
"Nhưng mình có thể nhìn thấy được, dọn dẹp ngay ngắn ngăn nắp sạch sẽ, tủ lạnh thì để trái cây và đồ ăn vặt, đều là món cậu thích."
Tô Bối An nháy mắt, chế nhạo:
"Nam Nam, ánh mắt của cậu không tệ, cô gái bé nhỏ này biết chăm sóc người khác, lớn lên xinh đẹp, ngược lại rất xứng đôi với cậu."
"Cậu nói lời vô nghĩa." Hứa Nam xấu hổ, nhặt gối trên sofa ném lên người Tô Bối An: "Nhanh đi tắm đi, không tắm đừng có ngủ giường của mình."
Tô Bối An chụp lấy gối, vừa ném lại Hứa Nam vừa nháy mắt:
"Được được, mình đi tắm sạch sẽ, tắm sạch sẽ leo lên giường chờ cậu nha!"
"Đừng diễn nữa, bỏ qua đi." Ánh mắt Hứa Nam sáng như đuốc, vừa nhặt gối lên.
"Nam Nam, phim của cậu và tiểu bảo mẫu... ô hô mình còn chưa xem đủ." Thừa dịp Hứa Nam còn chưa kịp cầm gối trong tay đánh tới, Tô Bối An nhanh chóng chạy đi tắm.
Nhớ tới lần trước qua nhà Lâm Sanh ăn cơm, Ôn Dĩ Quân đột nhiên tới thăm, hai người diễn một màn kịch, kết quả cuối cùng đùa mà thành thật, Hứa Nam đặt gối xuống, nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Một ngày làm việc bận rộn trôi qua, Hứa Nam nghiêng người dựa lên sofa, vẻ mặt lúc này không giấu được sự mệt mỏi, ngón tay mảnh khảnh đặt lên giữa chân mày xoa nắn, nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghĩ tới ngày mai cùng tập đoàn LT đàm phán hợp tác.
Cô mơ hồ có một loại dự cảm, lần đàm phán này nhất định không thuận lợi.
Điện thoại đặt trên bàn trà rung lên.
Hứa Nam mở mắt, đưa tay cầm điện thoại lên nhìn, là mấy tin nhắn Lâm Sanh gởi tới, đúng là hỏi chuyện Tô Bối An đụng Lâm Túc.
Nhìn tin nhắn gởi tới an ủi Tô Bối An, Hứa Nam suy nghĩ một chút, ngón tay lướt trên màn hình, nhắn lại: 'Cô cô em không sao chứ?'
Tiểu Bảo mẫu: Không sao.
Tiểu Bảo mẫu: Chỉ là sắc mặt không tốt lắm.
Trán ai bị đụng thành một cục bự như vậy có thể tốt mới là lạ, Hứa Nam bật cười lắc đầu, trả lời: 'Vậy em vỗ về cô cô cho tốt.'
Tiểu bảo mẫu: Yên tâm đi, em đây 360 độ không góc chết làm nũng, cô cô cười vui vẻ, đã không còn tức giận (biểu cảm đắc ý).
Hứa Nam nở nụ cười:
'Càng vất vả công lao càng lớn, nói đi, muốn thưởng gì nào?'
Tiểu Bảo Mẫu: 'Em muốn... đem phúc lợi của tiểu viên chức chưa có dâng hiến hồi trưa lúc nào đó thì đưa cho chị.'
Hứa Nam đơn giản trả lời tiểu bảo mẫu: 'Xấu từ chối.'
Tiểu bảo mẫu: 'Chị nhẫn tâm từ chối tiểu tiên nữ à, chiếc thuyền tình yêu của chúng ta bất cứ lúc nào cũng muốn trở mình!'
Hứa Nam tiếp tục qua loa trả lời:
'Trở mình