Lời Hứa Nam vừa nói ra, Lâm Sanh nhịn không được run rẩy, làn khí lạnh tràn khắp người, chặt chẽ quấn lấy.
Lắng nghe tiếng bước chân đi xa, vào phòng ngủ, rốt cuộc Lâm Sanh cũng quay lưng lại, cũng không nhìn Hứa Nam, chỉ nằm ngây ra, ôm gối vào lòng.
Ngọn đèn phòng khách sáng tỏ trong trẻo, nhìn chằm chằm kích thích ánh mắt của cô, cô xoa xoa hai mắt mỏi mệt, lại nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt không kiềm được muốn rơi xuống, lại cảm thấy như vậy rất nhu nhược, nhân lúc nước mắt chưa tràn mi, cô dùng mu bàn tay lau đi.
Lâm Sanh cũng không biết bình tĩnh thế nào, bình tĩnh cái gì, mọi chuyện xảy ra hôm này phá hủy tâm trạng của, cảm xúc sắp gần như sụp đổ, nhưng không thể bộc phát ra.
Cho nên tâm tình của cô đã rất lãnh tĩnh, lãnh tĩnh đến mức đầu óc hỗn loạn rõ ràng, cảm thụ sâu sắc cái mùi vị khó có thể dùng lời diễn tả, lồng ngực giống như bị vật nặng đè lên, làm cho cô ngột ngạt thở không nổi.
Lâm Sanh biết không nên dùng thái độ lãnh bạo lực đối đãi với Hứa Nam, nhưng lòng cô thật sự rất ấm ức rất khổ sở, không biết làm thể nào đối mặt với Hứa Nam.
Đầu sỏ gây trở ngại hai người phát triển tình cảm là đến từ gia đình, đây là áp lực chung-điều mà khi hai người bên nhau sẽ gặp phải, Hứa Nam không làm sai, còn gấp gáp từ thành phố S trở về tìm cô. Cho dù Hứa Nam không nói gì, Lâm Sanh cũng biết Hứa Nam lo lắng cô sẽ chịu ủy khuất.
Người con gái ưu tú như Hứa Nam, đứng ở bậc cao nhất, quan sát mọi người ,mà cô đứng ở bên dưới, không chỉ không hăng hái tiến lên đứng cùng độ cao với Hứa Nam, mà còn có ý xuất hiện đem Hứa Nam xuất chúng kéo xuống.
Ba Hứa nói cô không xứng với Hứa Nam, thật lòng câu nói đó một chút cũng không sai.
Bây giờ cuộc sống này muốn lên không được muốn xuống không xong, sao có thể xứng với Hứa Nam sự nghiệp thành công, ở trong mắt người khác, chính là hoa lài cắm bãi phân trâu, đúng là củ cải trắng bị heo ủn.
Nghĩ nghĩ, viền mắt Lâm Sanh dần đỏ lên, trong lòng càng ủy khuất hơn, còn thay Hứa Nam cảm thấy ấm ức, mắt nhìn của Hứa Nam rõ ràng cao như vậy, sao có thể nhìn trúng cô.
Cô vô dụng không có lòng cầu tiến, còn tùy hứng ham chơi.
Ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được, càng không có sức mạnh, không có dũng khí chống lại các trở ngại ngăn cản hai người phát triển tình cảm.
Đây là khó khăn chung trên con đường của hai người, làm sao có thể để cho Hứa Nam một mình gánh chịu.
Lúc này tiếng bước chân từ trong phòng ngủ vọng lại, phút chốc lại biến mất, tựa như dừng lại ở cửa phòng ngủ, cho dù Lâm Sanh không ngẩng đầu lên nhìn cũng biết Hứa Nam đang lẳng lặng nhìn cô.
Nhất định là do ánh đèn trong phòng quá chói mắt.
Lúc này mới làm cho nước mắt tràn mi.
Lâm Sanh không dám lau, rất sợ bị Hứa Nam nhìn thấy hành động lau nước mắt của cô, chỉ yên lặng ôm chặt gối ôm trong lòng, che mặt lại, che giấu nước mắt, không cho Hứa Nam nhìn thấy.
Tiếng bước chân khẽ vang lên, Lâm Sanh giật mình.
Rất nhanh truyền tới tiếng đóng cửa, may là Hứa Nam không có đi về phía cô, mà đi vào phòng tắm.
Tảng đá nhấc lên cuối cùng cũng trở về chỗ cũ, Lâm Sanh thở phào, nghĩ tới ngày mai Hứa trở về, chẳng biết khi nào quay lại, càng không biết Hứa Nam gặp phải áp lực gì, ba Hứa có làm khó Hứa Nam không, con tim không khỏi siết chặt.
Cảm xúc phập phòng bất chợt, làm cho Lâm Sanh cả người mệt mỏi không ngừng.
Nằm yên trong phòng khách, lắng nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, cũng không biết qua bao lâu, sau khi miên man suy nghĩ cộng với đôi mắt chua xót, mí mắt càng lúc càng nặng, cơn buồn ngủ trong lòng trổi dậy.
Lâm Sanh vô thức ngồi dậy, lúc đầu nghĩ quay về phòng ngủ, sau đó đầu óc mờ mịt, lại một lần nữa quay về sofa, ôm chặt gối ôm vào lòng, nhắm mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hứa Nam tắm xong đi ra, đi ngang qua phòng ngủ thì dừng bước, ánh mắt liếc nhìn vào bên trong rồi nhanh chóng thu hồi, đi đến phòng khách.
Không nhìn thấy bóng dáng Lâm Sanh vì bị sofa che khuất, trái lại nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, Hứa Nam không chút do dự cất bước trực tiếp đi về phía sofa phòng khách.
Cho dù Lâm Sanh đã ngủ, nhưng luôn bất an, mơ màng có thể nghe thấy tiếng bước chân vô cùng khẽ, mùi hương nhàn nhạt bay tới, mi mắt cong dài run run, Trước khi Hứa Nam bước tới nhìn rõ mặt mình, Lâm Sanh sợ Hứa Nam phát hiện cô đã khóc, trong mơ màng nhích gối lần thứ 2 che mặt.
Cảm giác sofa lún xuống, mùi hương càng đậm, ý thức Lâm Sanh vài phần thanh tỉnh, gương mặt đang vùi trong gối ấn đường nhíu chặt, con ngươi đảo tròn nhưng không mở mắt.
Hứa Nam ngồi thẳng lưng, nhìn Lâm Sanh bị gối mềm che mặt, cũng không mở miệng nói, cũng không đánh thức Lâm Sanh, thật lâu sau Lâm Sanh ý thức thanh tỉnh lại bắt đầu mơ màng.
Lúc đầu Lâm Sanh định trở mình ngủ tiếp, chỉ là giật giật mình, ý đồ của cô dường như bị Hứa Nam phát hiện, cánh tay thon gầy đưa qua ôm lấy eo cô, không cho cô quay lưng lại.
Không cho cô động cô càng muốn động, nhưng càng nhích người xoay lại, tay kia ở eo càng siết chặt không cho cô nghiêng người, Lâm Sanh từ bỏ giãy giụa, bất mãn hừ hừ vài tiếng, cũng thành thật không động.
"Bình tĩnh chưa?"
Hứa Nam khẽ hỏi, chậm rãi cúi người xuống, giơ tay vén tóc mai Lâm Sanh ra sau vành tai, lộ ra gò má mịn màng, vành tai trắng trẻo, cùng với chiếc cổ thon dài.
Lâm Sanh che mặt nằm ở trên sofa chợt nghe Hứa Nam hỏi, đại não đang loạn không kịp phản ứng, bên môi tràn ra tiếng rên khe khẽ.
Không có đáp lại.
Hứa Nam nghiêng người qua, khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Lâm Sanh, nói nhỏ:
"Bình tĩnh rồi, cùng chị về giường ngủ đi."
"Không, em ngủ sofa." Đầu óc lúc này không còn loạn nữa, Lâm Sanh gần như thốt lên, càng có thêm dũng khí từ chối lời mời của đại lão bản.
Bên tai truyền tới tiếng hít thở, giống như không ngờ tới tiểu bảo mẫu sẽ gọn gàng dứt khoát như vậy, vành tai bất ngờ bị cắn:
"Em đang cáu kỉnh gì hả?"
Lại không có đáp lại.
Trong lòng Hứa Nam biết cảm xúc Lâm Sanh xuống thấp, hôn lên má Lâm Sanh, trán khẽ dụi vào cổ Lâm Sanh, dịu dàng trấn an:
"Được rồi, đừng giận, ngày mai chị không đi, chị ở lại với em."
"Không cần." Lâm Sanh không muốn bức Hứa Nam, sau khi từ chối Hứa Nam, sợ Hứa Nam không vui vì bị từ chối, lại vội vàng bổ sung: "Chị là đại lão bản, nhất định bộn bề nhiều việc, cũng không phải rảnh rỗi như em, mai chị về đi, em thật sự không sao, em không sao đâu."
Do miệng bị gối che, lời Lâm Sanh nói ra giống như hờn dỗi cực kỳ không vui nhưng chủ ý của cô quả thật lo Hứa Nam bận rộn nhiều việc, cũng không muốn lịch trình của Hứa Nam vì cô mà thay đổi.
Nhưng những lời này vào tai Hứa Nam ý tứ thay đổi, nghe cực kỳ giả tạo.
Hứa Nam ngồi dậy:
"Mai chị về, em không muốn tâm sự với chị à?"
"Chẳng biết nói gì." Lâm Sanh thành thật trả lời.
Khủy tay bên eo lại muốn động, ánh mắt Hứa Nam trầm ngâm, đưa tay đè lại cái eo nhỏ không an phận kia, không cho Lâm Sanh quay lưng lại, lạnh lùng nói:
"Có phải còn muốn yên tĩnh một lúc nữa không?"
Không cảm giác được Lâm Sanh động đậy nữa, Hứa Nam giơ tay phải kéo lấy góc gối, mà Lâm Sanh ở dưới giống như bất ngờ, gắt gao ôm lấy cái gối không chịu buông tay, mở ra một trận giằng co.
"Em không muốn nhìn thấy chị như thế sao?" giọng Hứa Nam phút chốc lạnh thêm vài phần.
"Em sợ em nhìn chị rồi, sẽ luyến tiếc chị rời đi." Cho dù đang giận, khát vọng sinh tồn của Lâm Sanh vẫn rất mạnh, không cần nhìn cũng sẽ biết được mặt Hứa Nam nhất định lạnh băng.
"Em..." Hứa Nam cắn răng, thở dài.
Nói chưa dứt lời, ngẫm lại lời Lâm Sanh giấu đầu hở đuôi, Hứa Nam vẫn bị chọc giận, níu lấy góc gối kéo ra, ánh mắt chăm chú, đầu ngón tay chợt ngừng lại.
Hai tay Lâm Sanh vòng qua gối, tay phải nắm mặt gối, đốt tay trở nên trắng bệch, có thể thấy được đang dùng sức, như thể đồ quan trọng được Lâm Sanh ôm trong lòng bàn tay.
"Không được nằm, đứng lên." Hứa Nam thay đổi chiến lược, buông tay kéo gối, nhíu chặt mày, giọng rõ ràng ra lệnh.
Nghe giọng người kia ẩn nhẫn cực hạn, tùy thời có thể bùng phát, Lâm Sanh thoáng bỏ gối ra, dư quang liếc nhìn, thấy Hứa Nam lạnh lùng, thở hổn hển, cô chưa từng thấy qua Hứa Nam như vậy, cả người lạnh lẽo âm trầm.
Chọc nữa là núi lửa phun trào.
Lâm Sanh cũng tự biết làm vậy có chút quá đáng, nhu nhược trốn tránh, chắc chắn là đang khiêu khích sự kiên nhẫn của Hứa Nam, Hứa Nam là người cao ngạo, vừa rồi cúi đầu dụ dỗ cô đã quá mức rồi.
Vẫn tiếp tục ôm gối vào lòng, cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Nam, cũng không dám nằm xuống sofa, chậm rãi ngồi dậy, nắm chặt nhẫn trong lòng bàn tay, luống cuống.
"Hôm nay ba chị tới tìm em." Lâm Sanh hít mũi, chủ động thẳng thắng nói sự thật.
Hứa Nam cũng không bất ngờ, bình tĩnh hỏi:
"Đã nói gì với em?"
"Cũng không có gì, chỉ là không cho chúng ta bên nhau." Lâm Sanh cúi đầu, mặt vùi vào gối, ấm ức trong lòng dâng lên, lại buồn bả nói: "Dù sao chúng ta cũng chưa có bên nhau."
Hứa Nam ngước nhìn Lâm Sanh:
"Lâm Sanh, em còn muốn bên chị không?"
Cô hỏi lại lần nữa.
Lần này Lâm Sanh không vội mở miệng, mà suy nghĩ câu trả lời lần trước, Hứa Nam có thể bên cô hay không, cửa ải gia đình chỉ cần Hứa Nam nguyện ý bên cô, không phải đã tốt rồi sao, đây cũng là điều cô trước giờ mong mỏi.
"Em đang do dự." Hứa Nam khẽ cười "Xem ra chúng ta thật sự vẫn chưa tới..."
Nói được một nửa, Lâm Sanh mở lòng bàn tay phải ra, đập vào mắt cô là hai chiếc nhẫn, dư âm dừng lại, lời đến bên môi cũng không có nói ra.
"Đại lão bản, chị đã hứa em chờ chị về, chị sẽ cùng em chính thức yêu nhau." Lâm Sanh nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm kia.
Ánh mắt Hứa Nam động lòng người, gương mặt đã rút đi vẻ lạnh lùng, ánh mắt từ hai chiếc nhẫn chuyển sang nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của Lâm Sanh, khẽ hỏi:
"Tương lai của chúng ta là một ẩn số, em còn muốn yêu chị không?"
Tay phải nắm chặt thành nắm đấm, siết chặt hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, viền mắt Lâm Sanh chua xót:
"Em vẫn luôn chờ chị, chờ chị ném đi lo lắng cùng em bên nhau, nhưng bây giờ em trở nên lo lắng trùng trùng."
"Em yên tâm, cũng đừng lo lắng, chị sẽ giải quyết băn khoăn của em." Hứa Nam kéo cổ tay phải Lâm Sanh, mở những ngón tay ra, cầm lấy đôi nhẫn, ngước mắt nhìn Lâm Sanh, nhỏ nhẹ nói: "Bởi vì băn khoăn của em cũng là băn khoăn của chị."
"Có phải em rất vô dụng không?" Lâm Sanh xụ mặt xuống, hai tay đan vào nhau ngọ nguậy có vẻ rất chán nản.
"Lâm Sanh, em có biết diều em thu hút chị nhất là gì không?" ngón tay Hứa Nam vuốt ve đôi nhẫn, đôi nhẫn rất đơn giản, không có trang trí gì, sáng bóng, đường nét lưu loát, phẩm chất rất tốt.
Khi ánh mắt Hứa Nam nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, đáy mắt đầy dịu dàng.
Nghe câu hỏi của Hứa Nam, thật sự làm khó Lâm Sanh, trên người cô rốt cuộc có ưu điểm gì, tự nhiên có thể thu hút đại lão bản ưu tú đến vậy.
Phải biết rằng lúc mới