Sáng hôm sau 9 giờ sáng.
Chuông cửa đúng giờ vang lên.
Lâm Sanh suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu nổi, sao cô lại tiếp xúc với hàng xóm kia chứ?
Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp chỉ cười cười, hồn của cô cũng bay luôn rồi, không có tiền đồ, thật sự không có tiền đồ.
Coi như tiểu tỷ tỷ xinh đẹp muốn làm bạn với cô, lúc này cũng chỉ mới quen biết mấy ngày, hai bên cũng không quá hiểu nhau quan trọng nhất là từ lúc nào cô lại đồng ý bồi Hứa tiểu thư mua đồ?
Hôm nay Hứa tiểu thư mặc đồ theo phong cách ngự tỷ, quần dài tới mắt cá chân, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa trên vai, vóc người duyên dáng tinh tế, dưới chân là đôi giày cao gót tinh xảo, khí chất ưu nhã tuyệt hảo.
Cứ như vậy đứng trước mặt Lâm Sanh, còn cao hơn Lâm Sanh nửa cái đầu, Hứa tiểu thư cười rộ lên, bên môi còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.
Lâm Sanh ban đầu còn muốn từ chối ra ngoài, Hứa Nam dường như biết trong lòng Lâm Sanh còn kháng cự.
Thừa dịp trước khi Lâm Sanh còn chưa có đóng cửa, nhẹ nhàng nói:
"Đi thôi."
Trong đầu Lâm Sanh có nhiều đám mây trắng, 'Oh' một tiếng, lại không có tiền đồ đóng cửa, thành thật đi theo người đẹp xuống lầu, đi mua đồ.
Hứa tiểu thư đi phía trước, cũng không nói chuyện, Lâm Sanh đi theo sau.
Giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng 'Lộc cộc', ghim thẳng vào đầu Lâm Sanh.
Nhìn đôi giày cao gót kia, trong lòng Lâm Sanh nghĩ, ngày mai nhất định phải đi mua một đôi, còn phải cao hơn so với giày của Hứa tiểu thư.
Hứa Nam đột nhiên ngừng lại, nghiêng mặt sang nhìn Lâm Sanh:
"Cô biết gần đây có siêu thị không?"
Lâm Sanh nhất thời hoàn hồn:
"Oh, có, đi về trước 500m, quẹo trái chạy 300m, lại quẹo phải 200m thì có một siêu thị lớn."
Hứa Nam khẽ cười, nói:
"Tôi mới tới nơi này, còn chưa quen thuộc, cô dẫn đường đi."
Lâm Sanh lèm bèm, trong miệng lẩm bẩm:
"Tôi với cô cũng không quen."
Vào siêu thị, Hứa Nam thẳng tiến tới khu đồ sinh hoạt, dưới sự ra hiệu của cô, Lâm Sanh liền đi tới chỗ quầy tính tiền đẩy xe đẩy đi theo, theo cô đi mua sắm.
Đồ muốn mua đa phần đều là đồ ăn vặt, không biết nấu cơm, đây chính là lương khôdự trữ.
Càng làm Lâm Sanh kinh ngạc chính là Hứa Nam vừa đi vừa dừng vừa chọn, cuối cùng đứng ở giá hàng trưng bày băng vệ sinh, Hứa Nam chăm chú chọn băng vệ sinh, Lâm Sanh dời xe muốn chạy trốn.
"Ừm, cái này dùng tốt." Hứa Nam cầm trong tay mấy gói băng vệ sinh đặt vào trong xe.
Lâm Sanh cho rằng Hứa Nam chọn xong, muốn đẩy xe đi, ai ngờ cô vừa xoay người Hứa Nam vẫn tiếp tục chọn, không bao lâu lại đem các loại băng vệ sinh khác nhau bỏ vào.
Cái này được, cái kia cũng được, ban ngày ban đêm đều lấy mấy gói, không tới 10 phút Hứa Nam đã ôm trong lòng 7 8 gói băng vệ sinh, một gói rồi một gói khác bỏ vào trong, sắp nhét không nổi nữa, lúc này mới bỏ vào trong xe đẩy.
Lâm Sanh đều có thể nghe thấy tiếng nhân viên bàn tán phía sau, cô đau đầu, vội tiến tới cạnh Hứa Nam, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Hứa tiểu thư, mua nhiều băng vệ sinh vậy làm gì, đống này đủ cho cô dùng một năm đó."
Hứa Nam:
"Tôi thích, không được à."
Không có băng vệ sinh, đây là nỗi đau của Hứa Nam.
"Được, dù sao cũng không phải tôi mua."
Lâm Sanh không phản đối, xe đẩy trong tay cô, ngoại trừ đồ ăn vặt thì chính là một đống băng vệ sinh.
Toàn bộ hàng trên giá, đều sắp bị Hứa tiểu thư gom sạch, cô đẩy một xe đầy băng vệ sinh, phải hứng chịu các loại ánh mắt kinh dị, cô vinh hạnh trở thành cảnh đẹp mỹ lệ trong cái siêu thị này.
"Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi ~" Lâm Sanh lẩm bẩm trong miệng, cúi đầu đẩy xe, làm bộ không quen Hứa tiểu thư đi bên cạnh.
Lúc tính tiền, ánh mắt của nhân viên thu ngân suýt chút nữa làm cho Lâm Sanh chạy trối chết.
Băng vệ sinh đổ lên bàn tính tiền, một bao rồi lại một gói, nhiều đến nổi làm cho người khác chú ý, hoa đua sắc khoe màu nhiều biết bao, đủ loại đủ hiệu.
Nhân viên nhịn cười, cũng không biết có phải cố ý hay không, còn đem giá của từng gói nói lên, tổng cộng bao nhiêu gói, suýt chút nữa Lâm Sanh đã bỏ chạy.
Ánh mắt đó cũng không làm cho Hứa Nam sinh ra chút ảnh hưởng nào, Hứa Nam vô cùng ung dung trả tiền.
Hứa tiểu thư bình tĩnh như vậy, là bởi vì cô ấy chỉ phụ trách chọn và phụ trách trả tiền.
Sau đó đều là Lâm tiểu thư hỗ trợ giải quyết, ví dụ như Lâm tiểu thư mang theo một bịch lớn đựng băng vệ sinh, sau đó tiếp tục chịu đựng đủ loại ánh nhìn trên đường.
Ra trước cửa, cô thật không biết Hứa tiểu thư lại thiếu băng vệ sinh đến thế.
Cô xấu hổ chết được!
Một đường trò chuyện lúng túng, Lâm Sanh hận không thể biến thành tiểu nhân vật, chui vào đống băng vệ sinh không đi ra nữa.
Vừa vất vả vừa mất mặt về tới nhà, Lâm Sanh buông bịch băng vệ sinh lớn trước cửa nhà Hứa Nam.
Nghiêm túc, rất nghiêm túc nói:
"Hứa tiểu thư, lần sau mua đồ, có thể nói trước với tôi không, để tôi chuẩn bị tâm lý chút."
Hứa Nam móc chìa khóa trong túi xách ra, vừa mở cửa vừa trả lời:
"Được, lần sau mua đồ, tôi sẽ nói trước cho cô biết."
Chờ đã, tại sao lại có lần sau? Không phải không phải không phải, không có lần sau, một lần là đủ rồi!
"Hứa tiểu thư, đồ này giúp cô đem về rồi, không còn gì nữa, tôi về nhà trước."
Đi đi đi, cô phải nhanh về nhà.
Chưa từng xấu hổ vậy.
Lâm Sanh xoay người còn chưa đi được mấy bước, đã bị Hứa Nam gọi lại:
"Cô chờ đã."
"Hứa tiểu thư." Lâm Sanh xoay người lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Nam, "Còn có việc gì à?"
"Hôm nay cám ơn cô."
"Cảm ơn cũng không cần."
Từ nay về sau đừng gặp lại là được.
"Cô chờ chút."
Hứa Nam lại gọi, hơi nhíu mày, khom lưng từ trong đống lớn băng vệ sinh ôm ra một nửa, nhét vào lòng Lâm Sanh, Lâm Sanh theo bản năng ôm lấy, nhất thời không kịp phản ứng, còn làm rớt một gói xuống.
Hứa Nhan nhặt lên nhét vào lòng Lâm Sanh, nhìn khuôn mặt sững sờ ngốc nghếch kia, cô giơ tay nhéo nhéo, bên môi khẽ cười:
"Những thứ này đều cho cô, có vay có trả, chúng ta huề nhau."
Huề... huề nhau, theo hàng xóm mua đồ, thu được 7 8 gói băng vệ sinh...
"Ờ.. ờ.."
"Được rồi, cô về nhà đi."
"Ờ... ờ..."
Lâm Sanh ôm đống băng vệ sinh hàng xóm tặng về nhà, ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm băng vệ sinh trên bàn, cô quyết định.
Ăn cơm tối qua là ăn cơm chùa.
Dứt khoát chia tay, chuyện trên đường xem như huề nhau, băng vệ sinh cũng huề nhau, toàn bộ đều huề nhau, cũng không cần phải có giao tình gì, sau này gặp nhau, ai cũng đừng nhận ra ai.
Làm bạn, bỏ đi.
Sao xấu hổ thế này.
Ngày mùng một tháng năm, Thẩm Bình chỉ có một ngày nghỉ, Lâm Sanh vui vẻ cùng Thẩm Bình đi dạo phố, nhưng Lâm Sanh rất kiên quyết không mua giày cao gót nữa.
Cứ đi giày đế thấp của mình là thoải mái nhất.
Trên tủ trưng bày từng hàng giày cao gót, Lâm Sanh quay mặt qua chỗ khác, cắn răng nói:
"Không mua, mua lại không mang được cũng lãng phí, mình sợ bị trẹo chân."
Thẩm Bình liếc nhìn Lâm Sanh:
"Có chút tiến bộ, cậu không cần phải ngày ngày nhắc mãi, muốn mang giày cao gót để giẫm chân mỹ nữ, hay là lại bị giẫm lần nữa?"
Lâm Sanh trừng mắt:
"Làm người phải có lòng khoan dung, mình nhỏ mọn vậy à?"
Thẩm Bình suy nghĩ một chút, gật đầu:
"Ừ."
Lâm Sanh:
"..."
Nếu cô nhỏ mọn sao lại giúp hàng xóm mua băng vệ sinh, còn cùng hàng xóm đi mua băng vệ sinh.
Từ sau ngày đi mua băng vệ sinh, Lâm Sanh trước khi ra cửa đều nhìn qua mắt mèo để không đụng phải hàng xóm nhà bên, cô gian xảo cẩn thận quan sát, rất an toàn rất thuận lợi, tránh được chuyện đụng mặt hàng xóm khi ra cửa.
Hứa tiểu thư cũng không tới nhà hỏi thăm nữa.
Hai người dường như ngầm hiểu.
Hôm nay công ty XS phỏng vấn, mặc dù XS chỉ là một công ty con của tập đoàn.
Cho nên không thể so được với công ty lớn, nhưng ngũ tạng cũng tốt, Lâm Sanh nhận lời mời cho chức kế toán