Thật sự là ba mẹ ruột.
Không rõ tình huống, Lâm Sanh nắm tay Hứa Nam, cùng cô bước vào lúc này cũng cứng đờ tại chỗ.
'Ba vợ' của cô tự nhiên tới đây!
Vị 'ba vợ' này thái độ đối với cô vẫn rất kiên quyết lạnh lùng, cô lo lắng nên tránh, từ thành phố Z trở về vẫn không chủ động tiếp xúc.
Hôm nay 'ba vợ' vì sao xuất hiện ở nhà cô, hai bên tề tụ một nhà, năm ánh mắt đồng loạt nhìn chằm hai người, cục diện này không quá hay, muốn mở đại hội tra hỏi.
Không ai tới mở miệng, ba mẹ hai nhà giống như ra oai phủ đầu, bầu không khí bắt đầu vi diệu, ngay khi Lâm Sanh đi không được chạy cũng không xong, cô cô vẫy tay với cô:
"Sanh Sanh, còn đứng ngây người ở đó làm gì, nhìn thấy khách tới, hai đứa còn không mau vào."
Lâm Sanh còn lo lắng, để Hứa Nam tùy ý kéo cô vào phòng khách, Hứa Nam nhìn nhìn ba mẹ mình, Hứa phu nhân cười dịu dàng, Hứa ba trầm mặc, nhưng cũng không biết rốt cuộc ba mẹ mình có ý gì, lễ phép cùng người nhà Lâm gia chào hỏi:
"Chú, dì." Ánh mắt rơi vào Lâm Túc, Hứa Nam có chút do dự, nên xưng hô thế nào vẫn là dấu hỏi, theo Lâm Sanh gọi cô cô vẫn quá sớm, gọi Lâm tổng quá nghiêm túc, huống chi tuổi tác hai người chỉ cách nhau 7 tuổi.
Nghe thấy Hứa Nam chào hỏi, phụ huynh Lâm gia đều đáp lại, Lâm Túc nhận ra sự do dự của Hứa Nam, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Hứa Nam, khẽ cười nói:
"Nếu như con không để ý, sau này cũng có thể gọi là cô cô."
Đúng lúc được giải vậy, Hứa Nam gật đầu cười nói:
"Dạ, cảm ơn cô cô."
Màn chào hỏi này tới phiên Lâm Sanh, may mắn là ở nhà mình, đã có cô cô bên cạnh, Lâm Sanh nhanh chóng bình tĩnh, bình tĩnh chào hỏi ba mẹ Hứa Nam.
"Chào chú, dì."
"Ôi, Lâm Sanh về rồi." Hứa phu nhân nhìn thấy Lâm Sanh, vui cười hiền lành.
Hứa Hồng Chí nhíu mày, không đáp lại, bị vợ mình kéo thắt lưng âm thầm nhắc nhở, lúc này mới bất đắc dĩ 'Ừm' một tiếng.
Lâm gia đương nhiên làm chủ, chỉ theo văn không theo thương (nghiệp), là giáo sư đại học khoa sử, Lâm Phong mang cặp kính vàng, vẻ mặt nghiêm túc, không tùy tiện nói cười, hắn nhìn ra thái độ của Hứa Hồng Chí, lại nhìn dáng vẻ con gái khó xử, vỗ vỗ lên ghế sofa bên cạnh:
"Sanh Sanh, qua đây ngồi."
"Oh, dạ." Lâm Sanh không dám kháng nghị, nhìn Hứa Nam, lại nhìn cô cô, cô cô mỉm cười với cô, trong lòng nhanh chóng có thêm dũng khí vì vậy ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống cạnh ba mình.
Hứa Nam cũng thức thời, ngồi bên cạnh mẹ mình.
"Lâm tiên sinh, ngài thấy thế nào?" Hứa Hồng Chí nhìn Lâm Phong, lên tiếng hỏi hắn.
"Trước tiên không vội, đây là chuyện đại sự hai nhà, tôi cần hỏi rõ." Lâm Phong không lạnh không nhạt trả lời hắn, ánh mắt quét qua hai người kia, lạnh giọng hỏi:
"Hai đứa bên nhau."
Nghe thấy lời ba mình, Lâm Sanh biết tiết mục chính thức bắt đầu, cũng rất kiên định gật đầu nói cho ba mình biết:
"Ba, chúng con bên nhau."
"Bao lâu rồi?"
Lâm Sanh thốt lên:
"Đúng 100 ngày."
Lâm Phong quay đầu trừng cho gái, con gái lại ngượng ngùng cười với hắn, Lâm Phong quay đầu nhìn chằm chằm người nhà Hứa gia ở đối diện, lại hỏi:
"Hai đứa nghiêm túc?"
Vừa bị ba trừng, Lâm Sanh không dám lên tiếng, nhích mông chạy về phía cô cô, mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam, Hứa Nam vẫn thản nhiên ung dung, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Đúng vậy, chú, tụi con không có nói đùa, là nghiêm túc sống với nhau."
Lâm Phong lạnh lùng hỏi:
"Không hối hận?"
Hứa Nam ngưng mắt:
"Không hối hận."
"Sanh Sanh, còn con?" Lâm Phong quay đầu nhìn con gái, ai ngờ con gái không bên cạnh, lúc này đã ngồi bên cô cô mình.
Nghe thấy ba hỏi, Lâm Sanh thu liễm cảm xúc, trịnh trọng trả lời:
"Ba, con không phải con nít, xin ba yên tâm, trước sau đều sẽ không hối hận lựa chọn của mình."
Lâm Phong gật đầu, lo lắng nhìn Hứa Hồng Chí, trầm giọng nói:
"Nếu bọn nhỏ đều kiên định như vậy, phụ huynh chúng ta cũng đã tới đông đủ có lời gì giáp mặt nên nói rõ, cũng không biết Hứa tiên sinh và cả Hứa phu nhân, ý hai người thế nào?"
Hứa phu nhân dẫn đầu tỏ thái độ:
"Tôi không phản đối, con cháu tự có phúc của con cháu, con cái thích sống thế nào thì để tùy con cái đi, huống chi, Sanh Sanh nhà hai vị xinh đẹp như vậy, tôi không ngại thêm đứa con gái."
"Tôi đồng ý." Lâm Phu nhân nói.
Lâm Phong hỏi:
"A Túc thì sao?"
"Sanh Sanh thích thì em thích." Ánh mắt thản nhiên của Lâm Túc quét qua Hứa Hồng Chí vài lần, cho dù giọng nói không hề có gợn sóng, ánh mắt kia nhìn sang, cũng không che giấu được uy nghiêm làm người sợ hãi.
Bị Lâm Túc cảnh cáo, Hứa Hồng Chí làm sao không nhìn thấu, tức giận cắn răng.
Hắn đã nhượng bộ như thế, từ khi trở về từ thành phố Z, không có ngăn cản hai người kia, mặc kệ Hứa Nam và Lâm Sanh có ở chung. Lúc đầu còn muốn mượn hơi Lâm ba, đứng cùng chuyến tuyến, phản đối hai người ở chung.
"Lâm tiên sinh, quan điểm của ngài thế nào?" Hứa Hồng Chí gọn gàng dứt khoát hỏi Lâm Phong.
Nhận được ánh mắt chờ mong của con gái, lại nhận ánh mắt cảnh cáo của vợ, nghĩ tới em mình đã từng trải qua, Lâm Phong trầm ngâm một lúc, mạnh miệng nói:
"Tôi đồng ý, không phản đối."
Con tim treo ở cổ họng nháy mắt trở về chỗ cũ, Lâm Sanh chỉ cảm thấy cuộc đời đã có thể viên mãn.
Ngay khi Lâm Sanh thở phào ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Hứa Nam, nghiêm túc dứt khoát:
"Thế nhưng, làm phụ huynh vì hạnh phúc con gái, tôi chỉ có thể đồng ý để con và Sanh Sanh, tạm thời kết giao, nó không đại biểu cho việc sau này con cùng Lâm Sanh bên nhau."
Lời này khảm vào tâm, Hứa Hồng Chí phụ họa:
"Lâm tiên sinh nói có đạo lý."
Hứa phu nhân hỏi:
"Có đạo lý gì?"
Hứa Hồng Chí buồn bực:
"Thì có đạo lý."
Lâm Phu nhân cũng là người nuông chiều con gái, sợ con gái bị đả kích gì, kéo tay Lâm Phong:
"Lời này của ông ý là gì, cái gì gọi là tạm thời kết giao, ông coi Sanh Sanh là gì, tuổi đã cao quan tâm nhiều làm gì, đừng dọa con trẻ."
Lâm Phong đẩy mắt kính, che giấu tinh quang trong mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Con gái là con gái ruột của tôi, tôi không phải vì con gái sao?"
Hứa Hồng Chí lần nữa tán thành:
"Quan điểm của chúng ta đều xuất phát từ bậc làm cha mẹ, nhất định đều là vì tốt cho con, tạm thời bên nhau cũng có chỗ tốt, nói không chừng không thích hợp ngày nào đó chia tay, chưa hẳn tới được với nhau."
Hứa phu nhân lại hỏi:
"Sao không tới được với nhau, ông nói bậy bạ gì đó."
Hứa Hồng Chí nhìn bà:
"Bà-lòng dạ đàn bà!"
Đến phiên Lâm phu nhân lên sân khấu, bà đẩy tay Lâm Phong:
"Nếu như thật sự vì muốn tốt cho con, thì không thể