Nghe Hứa lão bản gọi, Lâm Sanh ngạc nhiên quay đầu nhìn Hứa Nam, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Nam, mắt lóe sáng rạng rỡ.
Nhân lúc Hứa Nam đã quẹt thẻ mở thang máy, bên cạnh cũng không có người, Lâm Sanh nhanh chóng chạy tới, nắm cổ tay Hứa Nam, một bước lớn chui vào thang máy.
Vào thang máy, Lâm Sanh buông Hứa Nam, nhanh chóng ấn đi xuống, ngay khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, người ta không nhìn thấy hai người, lúc này mới thở phào một hơi.
"Đại lão bản, hôm nay chị bận rộn, cả ngày không hề liên lạc với em." Lâm Sanh lầm bầm xoay người, theo bản năng muốn kéo tay Hứa Nam nghĩ tới thang máy có camera, vừa đưa tay ra đành phải thu lại.
Được nửa đường cánh tay thon dài trước mặt đã đưa qua, chờ Lâm Sanh kịp phản ứng, Hứa Nam đã ở bên cạnh Lâm Sanh, gương mặt thản nhiên, bàn tay mềm mại đã vững vàng nắm tay Lâm Sanh.
Một dòng nước ấm chảy qua tim, làm cho cả người trở nên ấm áp dễ chịu, đây là lần thứ 2 Hứa đại boss chủ động nắm tay cô, Lâm Sanh nở nụ cười ranh mãnh.
"Hôm nay quả thật hơi bận." Hứa Nam giọng rõ ràng cùng ai kia giải thích: "Nhưng xong rồi tan ca sớm."
"Hôm nay chị ca sớm." đôi mắt Lâm Sanh như kẻ trộm chuyển qua chuyển lại, nhìn nhìn rồi thuận miệng hỏi: "Vậy chị còn bận gì nữa không?"
Mỗi ngày đại lão bản đều tăng ca đến khuya, hôm nay là lần đầu tan ca sớm, đại lão bản bận rộn vốn không có thời gian ở bên cô, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.
KHÔNG THỂ BỎ QUA.
Trong lòng Lâm Sanh tính toán, sao có thể che giấu được với một người tâm tư kín đáo như Hứa Nam, Hứa Nam nhìn chằm chằm sau đó giả vờ không nhìn tới ai kia, mặt giả vờ nghiêm túc trầm ngâm nói:
"Để chị nghĩ xem, đêm nay còn có chuyện gì nữa không?"
Lâm Sanh nóng nảy:
"Còn có việc à?"
Hứa Nam chớp mắt, trong mắt đầy ý cười:
"Em cũng biết từ trước tới nay chị đều rất bận rộn."
"Đại lão bản. em biết chị mỗi ngày đều bận rộn thế nhưng... làm việc và nghỉ ngơi cũng phải kết hợp với nhau, lúc nào bận thì bận lúc nào nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."
Lâm Sanh 'tận tình khuyên bảo', chân thành khuyên Hứa Nam, đương nhiên, câu cuối cùng 'nên yêu đương thì yêu đương' quá trực tiếp, cô không phải không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng.
"Thân thể là tiền vốn của cách mạng, rất quan trọng, nếu như cơ thể chị lên xuống, bị bệnh gì đó khó chịu là chính mình, chị nói có đúng không?"
*Nguyên văn câu nói của Mao Trạch Đông 身体是革命的本钱 thân thể chính là tiền vốn của cách mạng. Ý nói muốn làm thành việc gì thì điều kiện trước hết phải có là sức khoẻ
"Đại lão bản chị phải thương nhân viên nhỏ bé này, nhân viên nhỏ bé này mỗi ngày đều làm việc rất cực khổ, nên để cho nhân viên nhỏ này nghỉ ngơi, như vậy cũng để cho chị nghỉ ngơi."
Nhìn thang máy, đã đến tầng 15, Lâm Sanh dùng cánh tay kia đặt lên đầu vai Hứa Nam, nhướng mày:
"Đại lão bản, nhìn nhân viên bé nhỏ này của chị chân thành như thế, chị cho nhân viên này nghỉ được không?"
"Nếu em có thể thuyết được chị, chị sẽ suy nghĩ." Hứa Nam kéo tay trên đầu vai mình xuống.
Lâm vội trừng mắt:
"Không được suy nghĩ thêm, em cũng xuất phát từ góc độ cơ thể chị mà suy nghĩ, đồng thời trình bày chỗ tốt của làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, hoàn toàn là vì nghĩ cho chị, mà vẫn không thể thuyết phục chị."
"Em xác định em không có tư lợi?" Hứa Nam ngạo nghễ nhìn Lâm Sanh, chọc thủng tâm tư của ai kia.
"À, có tư lợi chút." Lâm Sanh ngượng ngùng kéo kéo vành tai: "Là có chút chút thôi, nhưng cái đó cũng không gây trở ngại chị nghỉ ngơi."
"Được rồi, đột nhiên chị nhớ tới." Hứa Nam vừa cười vừa nhìn biểu cảm mong đợi trên gương mặt của Lâm Sanh, nhẹ giọng nói: "Đêm nay chị không bận."
Lâm Sanh che mặt đắc ý, buông tay xuống, trong mắt ngay lập tức tỏa sáng rực rỡ:
"Vậy đơn giản, quá tuyệt vời, rốt cuộc cũng đợi được cơ hội này."
Hứa Nam cảm thấy khó hiểu:
"Cơ hội gì?"
"Hẹn hò với chị." Lâm Sanh chợt thốt ra.
"Hẹn hò với chị?"
Trên mặt Hứa Nam là biểu cảm không hiểu gì, không giống như giả vờ, Lâm Sanh không chút suy nghĩ, vô ý thức trả lời:
"Không phải chị chưa từng yêu chứ?"
"Vậy thì sao?" Hứa Nam giọng lạnh nhạt, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, từ trong lòng bàn tay Lâm Sanh, rút tay về, phản bác: "Rất kỳ quái sao?"
"Không, không kỳ quái." Lâm Sanh ngẩn người, không kỳ quái mới lạ, Hứa đại boss năm nay 27 tuổi, đúng là chưa từng yêu.
Lâm Sanh không thể tin được nhìn Hứa Nam, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, mái tóc dài đen tuyền phát sáng xõa trên vai, tôn lên làn da trắng nõn mịn màn, mặc dù gương mặt trang điểm nhẹ nhưng cũng không che giấu được nét dịu dàng.
Hôm nay lại mặc quần dài, quần dài trắng như tuyết đến bàn chân, quần dài không có họa tiết trang trí gì, đơn giản lại không mất vẻ lịch sự, tôn lên vóc dáng mảnh khảnh cân xứng, mà quần dài hở ra một góc, lộ ra đôi giày cao gót tinh xảo, 10 ngón chân trắng trẻo.
Tiểu tỷ tỷ ngạo kiều xinh đẹp.
Từ nay về sau, cũng chính là người trong đời của cô, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp độc nhất.
Mặc dù trong lòng Lâm Sanh có chút tư lợi, nhưng cái miệng này từ trước tới nay thiếu đòn quen rồi, nhịn không được lắc đầu nói:
"Đại lão bản, chị quả thật làm em không thể tin được. Chị... chị là người con gái ưu tú vậy mà..."
"Vậy mà cái gì?"
Khí tức lạnh lùng trong nháy mắt tỏa toàn thân, ánh mắt lạnh lùng quét qua, Lâm Sanh rùng mình, bật người khép miệng lại, câu nói tiếp theo nuốt vào bụng: 'F.A từ trong bụng mẹ tới giờ 27 năm'.
Hứa Nam chớp chớp mắt, vươn 1 ngón trỏ đặt lên ngực Lâm Sanh:
"Ánh mắt của chị rất cao, không phải ai chị đây cũng vừa mắt."
Lâm Sanh vội vàng gật đầu nói:
"Phải phải phải, ánh mắt của chị rất cao, em có thể vừa mắt đại lão bản, nhất định là phúc phận em tu 10 kiếp mới tu luyện được."
Hứa Nam chậm rãi thu tay về:
"Chị có nói qua, em vừa mắt chị hả?"
Vừa dứt lời 'Đinh' một tiếng, thang máy đến hầm giữ xe, cửa thang máy từ từ mở ra.
Lâm Sanh nghe nói thế thì không vui, nắm tay Hứa Nam cùng đi ra, khẽ hừ:
"Đại lão bản, chị đừng vội, bây giờ thì em đã tiến vào mắt chị rồi."
"Xe của chị An An lái về rồi." Hứa Nam níu cánh tay Lâm Sanh: "Không có xe."
Lâm Sanh quay đầu, hiện ra nụ cười 'tà mị':
"Chị quên rồi, em có xe."
Hứa Nam ngừng lại thử tham dò:
"Của em, chiếc hãn huyết bảo mã?"
"Đúng rồi, nó đó." Lâm Sanh nháy mắt ra hiệu với ai kia, "Chị đừng lộ ra cái biểu cảm ghét bỏ đó, lần trước chị tăng đến nửa đêm chị còn gọi em với bảo mã tới đón chị còn gì."
Nhớ tới lần đầu Lâm Sanh chở mình tới công ty, trong lòng Hứa vẫn còn sợ, ho khan vài tiếng, hơi mất tự nhiên nói:
"Hay là chị đón xe về."
Lâm Sanh kéo tay Hứa Nam, đi về góc xe đang khóa vừa trấn an:
"Đừng sợ, đừng sợ, đều 2 lần ngồi xe về rồi, chị còn chưa tin kỹ thuật của em à."
Hứa Nam im lặng không nói, lần trước xẹp bánh xe, Lâm Sanh lái xe đưa cô đi làm, tốc độ rất nhanh, sợ đến nỗi tim suýt nhảy ra ngoài, thật ra cô không quá tin tưởng.
"Em chở chị hóng gió bằng xe này, không phải tốt sao, thà khóc trong xe BMW còn hơn cười trên xe máy, hôm nay em sẽ cho chị lĩnh hội một chút cái tư vị ngồi xe cười là gì."
Hứa Nam vẫn im lặng không nói gì, nếu có thể cô thà khóc trong xe BMW.
Nhưng nhìn bộ dạng hưng phấn của Lâm Sanh, không nên tạt nước lạnh, cô cố gắng thôi, lựa chọn ngồi xe đạp, gượng cười một chút.
Lâm Sanh không nghe thấy Hứa Nam trả lời, cho rằng người kia ngầm đồng ý, trong lòng vui vẻ, buông tay Hứa Nam ra, bước tới mở khóa xe.
"Đúng rồi, suýt chút nữa quên." Nhớ tới chuyện khác, Lâm Sanh chợt ngồi dậy, quay đầu nhìn Hứa Nam: "Chúng ta đi ra ngoài chơi, An An thì sao?"
Hứa Nam lắc đầu nói:
"Cậu ấy kiếm bạn bè gặp mặt rồi, bây giờ còn sớm không còn vội về."
"Vậy là tốt rồi, đừng để người ta một mình." Lâm Sanh ngồi xổm xuống tiếp tục mở khóa xe đạp.
Hứa Nam hỏi Lâm Sanh:
"Em muốn đi đâu chơi?"
"Khó khăn lắm chúng ta đều được nghỉ ngơi, đêm nay nhất định phải thả lỏng." Lâm Sanh không trả lời, hỏi ngược: "Chị muốn chơi gì hay có cao kiến gì?"
"Chị không quen thuộc nơi này."
Lâm Sanh đưa tay đỡ xe, chỉ về phía cách Hứa Nam không xa, cười nói:
"Không sao, thành phố này em rất quen thuộc, nhiều chỗ chơi vui lắm, chị đi theo em là được."
"Em." Hứa Nam chỉ chỉ xe đạp, giọng trịnh trọng cảnh cáo: "không được chạy nhanh."
"Được, không chạy nhanh, em còn sợ chị té, chị quý báu như vậy, làm té em không có khả năng thường nổi." Lâm Sanh gật đầu như giã tỏi.
"Em cũng biết mình không thường nổi à?"
"Đừng dài dòng nữa, nhanh lên nào." Lâm Sanh đạp bàn đạp, vẫy tay ý nói: "Lên nào!"
"Thật sự không được chạy nhanh nha!"
Hứa Nam lo lắng lần thứ 2 trịnh trọng cảnh cáo, sau khi Lâm Sanh vỗ ngực cam đoan lúc này mới lấy hết can đảm, tiến tới ngồi lên yên sau.
Ngay khi Lâm Sanh đạp xe, cô liền quay đầu hỏi Hứa Nam một câu:
"Chị mua bảo hiểm chưa?"
"Mua rồi, cũng không được chạy nhanh!" Bởi vì quán tính cả người Hứa Nam ngửa ra sau, làm cô