Lâm Sanh bị dọa nhảy dựng, vội xoay người, lúc này đã nhìn thấy Hứa Nam đang đứng yên ở hành lang, trừng mắt nhìn mình nên vội đi tới:
"Chị xuống đây lúc nào?"
Hứa Nam nhìn về phía chiếc xe đã mất hút, sau đó ánh mắt đặt trên gương mặt quẫn bách của Lâm Sanh, cười tủm tỉm nói:
"Đúng lúc thấy em hôn mặt cô cô."
"Đại lão bản, chị cũng muốn hôn nhẹ sao, nào nào nào, nhân viên bé nhỏ cho chị một nụ hôn chào buổi sáng." Lúc này phải sát tới diễn, Lâm Sanh lấy lui làm tiến, cợt nhã chu miệng, điên cuồng nhào về phía Hứa Nam.
Hứa Nam giơ tay chống ngực Lâm Sanh:
"Được rồi, thời gian không còn sớm, chuẩn bị đi làm."
"Còn sớm mà, bây giờ mới 7 giờ, chị ăn sáng chưa, em nấu cháo thịt cho chị." Lâm Sanh vội thay đổi đề tài, cũng không có hôn thật, chỉ làm bộ chút thôi.
"Ăn rồi." Hứa Nam khẽ cười trả lời, bàn tay đặt ở ngực Lâm Sanh vuốt ve áo sơ mi Lâm Sanh: "Chị còn một cuộc họp quan trọng, tới công ty trước, em chạy xe cẩn thật, đừng tới trễ, tới trễ trừ lương."
"Sâu hút má, lại trừ lương của người ta." Lâm Sanh bất mãn hừ hừ: "Được rồi, chị lấy xe cẩn thận."
"Trừ lương em thì sao, không được mắng chị là sâu hút máu, em có nghe không." Hứa Nam giơ hai tay nắm má Lâm Sanh, không khách khí mà nhéo nhéo, nhìn miệng người kia bị kéo biến dạng, nhịn không được cười thành tiếng.
Lâm Sanh để Hứa Nam tùy ý xoa nắn mặt mình, chỉ bất mãn kháng nghị:
"Hút máu người lao động, còn không cho người ta mắng, chị thật bá đạo."
"Chị là tổ tông của em, em dám nhục mạ tổ tổng, em bất hiếu." Nhìn da thịt ửng đỏ do ngón tay mình chà đạp, Hứa Nam lúc này mới thu tay.
"Đại lão bản, chị y như con nít, em phục chị rồi." Lâm Sanh khẽ đẩy Hứa Nam ra ngoài: "Lão tổ tông, nhanh đi làm."
Vừa hối thúc vừa bước đi.
Chiếc Jeep trắng của Hứa Nam đã ở cửa chính, Lâm Sanh đứng yên ở bậc thang, Hứa Nam đi tới mở cửa xe, không vội đi vào mà quay đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng, xuyên qua tia nắng ấm đặt trên đôi môi hồng hào của Lâm Sanh.
"Nhanh đi đi." Lâm Sanh vẫy vẫy tay.
Trong mắt Hứa Nam đầy ý cười, gương mặt cũng không có biểu cảm gì, xoay người đi tới chỗ Lâm Sanh, dừng bước trước mặt Lâm Sanh, trong ánh mắt ngơ ngác của Lâm Sanh ngưỡng mặt chỉ chỉ gò má của mình.
Ý tứ rất rõ ràng.
"Thật là trẻ con." Lâm Sanh thở dài lắc đầu, không chút suy nghĩ, trực tiếp nghiêng người, chu miệng hôn lên gò má trắng mịn của Hứa Nam.
Đôi môi mềm mại chạm lên mặt, gợn sóng trong lòng nhấc lên, Hứa Nam vui vẻ nở nụ cười, ngước mắt nhìn mặt Lâm Sanh nhuốm đỏ. cũng không nói gì, lái xe rời đi.
Vừa tiễn xe cô cô đi, Lâm Sanh lại đứng lặng nhìn xe Hứa Nam cũng rời khỏi, mãi cho đến khi chiếc xe biến mất ở ngõ, lúc này mới nhỏ giọng thì thầm:
"Bá đạo tổng tài đều là thiết nhân, toàn là băng."
Nhưng những ngày tiếp theo có thể cùng đại lão bản ngạo kiều trải qua thế giới hai người. Trong lòng Lâm Sanh không khỏi nhảy nhót.
Xoay người nhanh chóng về nhà, đem 'siêu xe' của mình xuống lầu, ăn sáng xong nhanh chóng cưỡi bảo mã vui vẻ đi làm.
Lâm Sanh đến công ty chưa vào văn phòng đã nghe đồng nghiệp phòng tài vụ thảo luận, Diệp tổng giám nghỉ đông 1 tuần, nghe nói là đi chơi.
Vừa vào nghe họ nhiều chuyện, Lâm Sanh gật đầu, cuối cùng tổng kết:
"Công việc của Diệp tổng giám cường độ quá cao, khi cần thiết thì nên để đại não nghỉ ngơi, đây là cách tốt để hiệu suất công việc được cao."
Diệp tổng giám nghỉ 1 tuần, mấy ngày nay lại kết sổ cuối tháng, khiến cho bộ phận tài vụ bình thường nhàn nhã nay thật sự muốn mạng, đụng tới khoảng thời gian bận rộn cuối tháng đầu tháng, toàn bộ nhân viên phòng tài vụ đều bận rộn đến phát điên.
Bận rộn nhất là kế toán và trưởng phòng tài vụ, vốn đang có thể cùng đại lão bản trải qua thế giới hai người, Lâm Sanh bận rộn hận không thể phân thân.
Hai ngày cuối tháng 5 và 2 ngày đầu tháng 6 Lâm Sanh như một con quay điên cuồn quay quay.
Thân là đại lão bản Hứa Nam cũng rất bận rộn. Không chỉ muốn quản lý công ty XS, còn phải xử lý công việc của tập đoàn XM. Nhưng dù bận rộn như vậy trí nhớ Lâm Sanh cực kỳ tốt, không quên nhắc nhở Hứa Nam cuối tháng là lúc dì cả tới.
Đúng là bị Lâm Sanh đoán trúng, ngày đầu tiên tháng 6, vào ban đêm 'họ hàng' chợt tới thăm đại lão bản, cũng không cho phép cô ngủ chung giường.
Lâm Sanh ngồi ở phòng làm việc, nhân lúc rảnh công việc đã làm xong, giơ tay đếm đếm, suy nghĩ.
Dì cả của đại lão bản ít nhất 6 ngày, nói cách khác trong 1 tuần cô đừng nghĩ tới chuyện leo lên giường Hứa lão bản, chiếc giường vừa mềm vừa êm kia.
Tuần này không có nghỉ, thứ 7 cũng tăng ca.
Buổi trưa hết giờ làm chuông reo, thư ký và các quản lý từ phòng tổng tài đều lục đục đi ra, bên trong phòng, Hứa Nam vẫn ngồi lưng thẳng tắp, đầu ngón tay lúc này đang lướt trên điện thoại.
Dạo này tiểu bảo mẫu còn bận hơn cô, hôm qua rồi hôm kia cô gởi tin kêu người đó qua phòng của mình thì chỉ nhận được tin nhắn đơn giản: "Thật sự rất bận, cầu buông tha."
Buổi tối tăng ca đến 9 giờ, Lâm Sanh bận rộn thật sự quá mệt mỏi, về đến nhà chỉ muốn ngủ, nên bếp tạm thời tắt lửa mấy ngày, lại sợ cô đói, buổi tối sau khi tan ca về còn dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Hôm nay họp, trưởng bộ phận tài vụ thay Diệp Đồng báo cáo chi tiết công việc, Hứa Nam tùy tiện hỏi một câu, trưởng phòng cũng không quá chắc chắn bởi Diệp tổng giám không ở đây... công việc ít nhất thứ 7 mới xong.
Hứa Nam suy nghĩ một chút, đầu ngón tay gõ gõ màn hình, gởi một tin qua wechat cho Lâm Sanh:
"Tiểu bảo mẫu, bận cũng không được quên ăn cơm."
Lâm Sanh còn chưa trả lời điện thoại đã bất ngờ vang lên, Hứa Nam nhìn điện thoại hiển thị, trong lòng phiền muộn, khẽ nhíu mày.
Lại không thể không nghe.
"A lô ba."
Từ trước tới giờ Hứa ba không thích nói lời vô ích, nghe tiếng con gái, một lời vào trọng tâm, giọng đầy kiên định:
"Nam Nam, cuối tuần này về nhà một chuyến."
"Có việc gì không ba?" Hứa Nam xoa xoa thái dương.
Ba Hứa trách móc:
"Lần trước con về công ty, sao không đến bữa tiệc, cũng không nói một tiếng, con có biết ba ba ở trước mặt người khác khó xử thế nào không?"
Nếu như là tới trách chuyện lần trước cũng đỡ, Hứa Nam thở phào, người cương cứng thả lỏng, dựa vào ghế, nhỏ giọng:
"Con xin lỗi, bên này con còn