Công ty XS.
Đầu tháng và cuối tháng là lúc bộ phận tài vụ bận rộn nhất, từ khi Diệp Đồng nghỉ ngơi, mọi người trong bộ phận này đều bận đến trung tuần tháng 6, mới xem là hoàn thành kết toán tháng.
Hứa Nam ở thành phố S xa xôi, vì tiếp đãi tổng tài Âu đại, nửa tháng không trở về, trước khi đi nói với Lâm Sanh khoảng 3 4 ngày, quá lắm 4 ngày.
Hứa Nam nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đem ngày về cuối cùng nói thẳng với Lâm Sanh
Trong lòng biết Lâm Sanh sẽ rất thất vọng cho nên Hứa Nam không có đem tin khác nói cho Lâm Sanh, cô định sau khi trở về cùng Lâm Sanh nói cụ thể tình huống.
Bởi vì Hứa Nam nhớ kỹ Lâm Sanh nói rất thích ở thành phố Z, nên cô không thể đem chuyện không thể ở lại thành phố Z nói cho Lâm Sanh, cô cũng không biết Lâm Sanh có thể vì cô nguyện ý rời khỏi thành phố đã gắn bó 3 năm này để cùng cô trở về hay không.
Khi Lâm Sanh biết được Hứa Nam bên kia bộn bề nhiều việc, phải nửa tháng sau mới có thể về, trong lòng quả thật có chút ấm ức, nhưng trong điện thoại điềm nhiên như không, căn dặn đại lão bản chú ý nghỉ ngơi nhiều, dù sao cuộc sống đại lão bản đa dạng, tình yêu không phải toàn bộ.
May mà công việc lu bù lên.
Lâm Sanh cũng không có nhiều thời gian miên man suy nghĩ, 4 ngày sau, Diệp tổng giám trở về, bên cạnh còn có phó tổng yêu nghiệt La Hoan, thi thoảng chạy tới văn phòng 'đùa giỡn' cô, dời ý sự chú ý từ trên người Hứa Nam, ngày ngày coi như vui vẻ.
Hôm nay thứ 6.
Hôm trước sau khi Diệp tổng giám quay về công ty, đi tới phòng tài vụ đồng tâm hiệp lực, hai ngày này mỗi người đều tăng ca đến khuya, ngay tối qua, phần kết toán tháng 5 của công ty cuối cùng cũng đại công cáo thành.
Sáng sớm hôm nay thì triệu tập họp bộ phận, Diệp tổng giám tuyên bố tin cực kỳ tốt, thưởng mọi người đã khổ cực: thứ 6 chỉ làm nửa ngày.
Tuần này nghỉ 2 ngày.
Buổi trưa chuông reo hết giờ làm vang lên.
Lâm Sanh ngồi ở phòng làm việc không có vội đi, mà lấy điện thoại ra, vui vẻ gởi tin wechat cho Hứa Nam:
"Đại lão bản, bây giờ rảnh không, em muốn nói cho chị tin cực tốt, em nghỉ 2 ngày nè."
Qua mấy phút, Lâm Sanh không chờ được Hứa Nam trả lời, lúc này Hứa Nam đang làm việc, khi tắt máy tính muốn ta ca, trái lại một chị gái dịu dàng cộng thêm một yêu nghiệt quyến rũ tìm đến.
La Hoan vuốt tóc xoăn, đi thẳng tới ghế làm việc của Lâm Sanh, kéo cổ áo sơ mi của Lâm Sanh, quăng mị nhãn:
"Tiểu Sanh Sanh, tan ca chưa đi sao?"
"Quân tử động khẩu không động thủ."
Lâm Sanh tức giận đẩy móng vuốt đang ôm cổ cô, đối với hành động thỉnh thoảng có chút mập mờ tập mãi thành thói quen.
Nhưng yêu nghiệt này vẫn phải đề phòng, một lần bị rắn cắn, cũng như lần trước nhân lúc cô sơ hở, lưu lại dấu son trên má cô, còn gởi vào vòng bạn bè, gởi ảnh thân mật cho Hứa Nam.
"Tiểu Sanh Sanh, sao em nỡ dùng lực mạnh như vậy với người ta." La Hoan bị Lâm Sanh đánh lên tay, vội rụt lại, không khách khí chỉ trích: "Em có hiểu thương hoa tiếc ngọc không, Lâm Sanh, chị đây rất nghi ngờ em có khuynh hướng bạo lực gia đình."
Lâm Sanh trừng La Hoan, cực kỳ nghiêm túc gật đầu, đe dọa:
"Đúng, em có khuynh hướng bạo lực gia đình cho nên chị đừng có động tay động chân với em, chị dám chọc giận em, em quất chị luôn."
"Ôi, người ta rất sợ." La Hoan giả vờ sợ sệt, đưa tay về phía Diệp Đồng, dáng vẻ lã chã nước mắt: "Đồng Đồng, nhanh tới cứu mình."
Diệp Đồng nhìn hai người, mặt mày nhu hòa, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Hai người này cộng lại cũng sắp 60 tuổi, mà cãi nhau như con nít.
"Được rồi, hai người đừng có quậy nữa."
Diệp Đồng hòa giải nhiều rồi, chỉ khẽ cười, bước tới nắm cổ tay La Hoan, vừa kéo La Hoan thoát khỏi người Lâm Sanh vừa hỏi:
"La Hoan, không phải cậu có chuyện tìm Sanh Sanh à?"
Sau khi Diệp Đồng nhắc nhở, La Hoan vỗ đầu.
"Diễn xong thiếu chút quên luôn chính sự."
"Chị tìm em có chính sự gì?" Lâm Sanh dùng ánh mắt nghi ngờ ngạo nghễ nhìn La Hoan.
"Em coi thường chị hả." Vừa được Diệp Đồng kéo ra khoảng cách, lúc này La Hoan xông lên.
"Yêu nghiệt, chị muốn gì?" Lâm Sanh sợ hãi kêu to, nhảy dựng lên, Lâm Sanh e sợ đường về não* của La Hoan so với cô càng hiếm lạ hơn, như con thiêu thân.
*Ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi
Thấy thế không ổn, Lâm Sanh muốn trốn sau lưng Diệp Đồng, lại bị La Hoan nhanh chóng níu tay lại, kéo về ghế làm việc, hai tay vòng qua ghế, không cho Lâm Sanh có cơ hội chạy trốn, cực nhanh sát tới trước mặt Lâm Sanh, nhìn chằm chằm ai kia không chớp mắt.
Khoảng cách quá gần.
Đôi môi như lửa chảy rực kia suýt chút nữa chạm mũi, Lâm Sanh dù một cử động nhỏ cũng không dám, gian nan nuốt nước bọt, tay trái quơ quơ:
"Đồng Đồng, cứu em, mau lôi yêu nghiệt này ra."
"Tiểu Sanh Sanh, em khẩn trương cái gì, chị nhìn em cũng không ăn em đâu."
La Hoan vỗ nhẹ lên ót Lâm Sanh, tỉ mỉ quan sát ngũ quan với đường nét gương mặt ai kia, hơi nheo mắt, vẽ nên đường cong dài đặc biệt xinh đẹp.
Diệp Đồng bước lên trước, cũng cùng La Hoan nhìn Lâm Sanh, nhẹ giọng hỏi:
"Sao vậy?"
"Khoan nói, nhìn gương mặt này, càng nhìn càng thấy lớn lên quả thật rất giống." La Hoan giơ tay vuốt má Lâm Sanh, tự nhiên lời nói ra làm cho hai người kia khó hiểu.
"Chị nói bậy bạ gì đó." Lâm Sanh nhíu mày, kéo móng vuốt La Hoan ra.
La Hoan xoay người ngồi dậy, nhướng mày hất đầu, bên môi là nụ cười âm hiểm, cười híp mắt nhìn cô:
"Tiểu Sanh Sanh, thâm tàng bất lộ, thiếu đông gia LT, hóa ra em chính là cháu gái Lâm Túc."
Ánh mắt lại chú ý tới Diệp Đồng ở bên cạnh, sắc mặt chợt thay đổi, khiếp sợ hoảng hốt.
Ánh mắt Diệp Đồng ngừng lại ở gương mặt Lâm Sanh, dường như ngũ quan tương tự, cùng với màu sắc đôi con ngươi quen thuộc, tự lẩm bẩm:
"Thảo nào."
"Sao chị biết?" Lâm Sanh cực kỳ khiếp sợ, trước giờ cô không nói với bất kỳ ai.
La Hoan đắc ý hất cầm, vênh váo lại cao ngạo, ngạo nghễ nhìn Lâm Sanh:
"Chị là ai chứ, trong giới thương nhân này lăn lê bò lếch mười mấy năm, quen biết siêu sao trong thương giới này chung quy sẽ biết em."
"Cái miệng nào há lớn vậy, tiết lộ bí mật tư nhân." Lâm Sanh tức giận mắng, cũng không có hoài nghi lời La Hoan, tự nhiên cho rằng La Hoan tham gia bữa tiệc của ai đó, rồi từ miệng người nào đó biết được cô.
La Hoan trong mắt nổi lên chút chột dạ, tự động không nhìn Lâm Sanh khi nói chuyện, vội đổi đề tài, thu liễm cảm xúc khác thường, nghiêm túc nói:
"Sanh Sanh, còn có chuyện muốn nói với em, chị và Diệp Đồng cuối tuần phải đi công tác."
Lâm Sanh ngẩn người:
"Hai người cũng muốn đi?"
Thu được ánh mắt Lâm Sanh nhìn sang,