Hôm nay thăm dò được lịch trình của Hứa Chí Hồng, Tô Bối An biết được tin tức, có một cảm giác không ổn, đầu tiên thông báo Hứa Nam, Hứa Nam gần như phản ứng theo bản năng ra quyết định, bay trở về thành phố Z tìm Lâm Sanh.
Vội vã chạy về thành phố Z.
Xuống máy bay gọi cho Lâm Sanh. Điện thoại khóa máy.
Vừa gọi cho Diệp Đồng biết Lâm Sanh không ở cạnh Diệp Đồng, Diệp Đồng cũng không biết Hứa Nam trở về, đã nói chuyện vừa rồi Lâm Sanh gọi tới.
Đêm nay định cùng Lâm Sanh cùng nhau ăn cơm tối, nhưng bất thình lình Lâm Sanh có việc không tới.
Hứa Nam vội vàng chạy về nhà, hai căn nhà đều vắng vẻ, cũng không có ai.
Trong quá trình này, Lâm Sanh đang ở Ma Lạt Năng hoàn toàn không biết chuyện gì, chờ sau khi Thẩm Bình đến, Lâm Sanh liền đem chuyện hồi chiều trải qua kể lại, kể xong, xụ mặt suy sụp hỏi Thẩm Bình:
"Bình Bình, chênh lệch giữa mình và Hứa Nam thật sự lớn vậy sao?"
Thẩm Bình lắc đầu nói:
"Phải xem chênh lệch ở phương diện nào, mỗi người đều có chênh lệch nhất định, không thể nào không có."
Lâm Sanh lại nhăn mặt, thử đưa ra vài khía cạnh:
"Địa vị, tài hoa hoặc tiền?"
"Cậu thật tầm thường." Thẩm Bình bất mãn gõ bàn, khe khẽ thở dài: "Tuy rằng quá tầm thường như vậy nhưng đó là lý do ngàn đời không đổi để phá hư và chia rẽ các cặp tình nhân."
Lâm Sanh nhún vai:
"Ba chị ấy cảm thấy mình không xứng với chị ấy, không cho mình và chị ấy bên nhau."
"Đây không phải là các chiêu trò thường thấy trong tiểu thuyết hay phim sao." Thẩm Bình nhướng mày lên, chế nhạo: "Hứa ba nếu như hào phóng cho cậu mấy triệu (theo tiền Trung nha, đừng nói mấy triệu đồng Việt Nam), kêu cậu rời khỏi Hứa Nam, cậu có làm không?"
Lâm Sanh suy nghĩ, giọng nghiêm túc hỏi lại:
"Nếu như mình cho ông ta mấy chục triệu, để ông ấy đem con gái gả cho mình, ông ta có làm không?"
"Biết nhà cậu rất có tiền, nhưng ra tay mấy chục triệu, cậu vẫn là thôi đi." Thẩm Bình dở khóc dở cười, cầm lá rau diếp giơ lên ném vào lòng Lâm Sanh.
"Có thể dùng tiền để đối phó, thật sự dễ như vậy thì tốt rồi." Lâm Sanh cụp mắt, cầm lá rau trên áo sơ mi của mình lên, bỏ vào miệng nhai nuốt.
"Dùng tiền không giải quyết được, vậy dùng sự chân thành của cậu cảm động ba Hứa Nam đi." Thẩm Bình dù sau cũng là bạn tốt, ở vị trí của Lâm Sanh suy xét các khía cạnh: "Ba Hứa Nam không phải cảm thấy cậu không xứng với Hứa Nam sao, vậy trước hết là làm vừa mắt ba Hứa Nam, xứng với Hứa Nam."
"Cô cô cũng từng nói vậy với mình."
Thẩm bình gật đầu:
"Cô cô nhìn xa trông rộng, thông minh cỡ nào, xác định lo lắng đủ loại vấn đề, nói chung cậu nghe theo lời cô cô quả không sai."
Lâm Sanh nhìn hơi nước từ lẩu bốc lên, nhớ tới lời cô rất có đạo lý, con đường cô cùng Hứa Nam phải đi rất xa, ít nhất phải đứng cùng độ cao, cùng nhau chống lại áp lực từ các phía.
"Sanh Sanh, thật ra suy nghĩ kỹ, ba Hứa nói cũng không phải không có đạo lý, cha mẹ luôn hi vọng con cái có lựa chọn và cuộc sống tốt."
Thẩm Bình đầu tiên đánh Lâm Sanh một gậy rồi lại bỏ thêm một quả táo ngọt:
"Nhưng Sanh Sanh của chúng ta cũng không phải kém cõi như ba Hứa nói, cũng là người rất ưu tú."
"Vẫn là Bình Bình hiểu mình." Lâm Sanh đương nhiên biết Thẩm Bình đang an ủi mình, trên mặt hiện ra nụ cười tươi, ngồi dậy hai tay đưa ra: "Tới tới tới, cầu an ủi, cho mình một cái ôm."
Từ khi vào tiệm, có thể cảm giác được cảm xúc của Lâm Sanh xuống thấp, Thẩm Bình rất tự nhiên ôm lấy Lâm Sanh, vỗ nhẹ lên lưng Lâm Sanh, dịu giọng an ủi:
"Ôm ôm, sẽ không khó chịu."
Lâm Sanh nhỏ giọng:
"Mình khổ sợ, chẳng biết đối mặt với Hứa Nam thế nào?"
"Chị ấy không phải đi nửa tháng sao, còn nhiều ngày mới về, không sợ, chờ cậu điều chỉnh xong tâm trạng có thể cùng chị ấy thương lượng đối sách." Thẩm Bình buông Lâm Sanh ra, rồi lại ngồi xuống.
"Mình cũng muốn chị ấy đồng hội đồng thuyền." Lâm Sanh hít mũi: "Nhưng cho tới bây giờ, tụi mình còn chưa chính thức bên nhau."
Thẩm Bình nhíu nhíu mày:
"Sanh Sanh, có phải cậu ở trước mặt đại lão bản không có tự tin, chúng ta đều có thể nhìn ra được, chị ấy rất thích cậu."
"Thích không nhất định sẽ bên nhau." Lâm Sanh lắc đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ ngày đó ở bữa tiệc, Hứa Nam cùng cô thẳng thắng tâm ý với nhau, lại không đồng ý cùng cô kết giao.
Hóa ra, Hứa Nam đã sớm lo lắng đến ngày hôm nay, lo lắng đến áp lực từ gia đình mang tới, nên chậm chạp do dự, cô cho rằng Hứa Nam quá lý trí nhưng quả thật Hứa Nam lý trí hơi quá
Năm năm bên nhau, Thẩm Bình lý giải Lâm Sanh, cũng không phải là tính cách tùy tiện chịu thua, có thể nhìn thấy dáng vẻ mày chau mặt ủ, thở dài, hỏi:
"Sanh Sanh, không phải cậu muốn buông tha chứ?"
Lâm Sanh theo bản năng lắc đầu.
"Không đâu, vẫn còn cơ hội."
Thẩm Bình giơ cao cái muôi trong tay, khuấy nồi lẩu nóng hổi, nhìn thấy gương mặt như (trái) khổ qua của Lâm Sanh, nhẹ giọng nói:
"Được rồi, không nên băn khoăn chuyện này nữa, trước tiên để qua một bên, không phải cậu thích nhất là khi tâm trạng không tốt ăn lẩu cực cay sao."
"Sôi rồi, bắt đầu ăn thôi."
Lâm Sanh bất ngờ lắc đầu, lại hít một hơi thật sâu, vị lẩu cay quen thuộc xông lên mũi, làm cho nước bọt tràn ra khoang miệng.
Dứt bỏ những thứ ngổn ngang, Lâm Sanh vén tay áo sơ mi, gương mặt u sầu cuối cùng cũng lóe lên vẻ hưng phấn.
"Được, cái gì cũng không nghĩ, đêm nay mình sẽ ăn ăn ăn."
Lúc hai người đang bắt đầu ăn, chuông điện thoại chợt vang lên, không phải điện thoại Lâm Sanh, điện thoại Lâm Sanh hết pin tắt nguồn rồi.
Thẩm Bình lấy điện thoại nhìn nhìn, hiển thị dĩ nhiên là người kia, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Lâm Sanh, đã thấy tên kia mới ăn rau đã bị cay đỏ mặt tới mang tai.
Có lẽ điện thoại Lâm Sanh hết pin, điện thoại không gọi được nên tìm cô, có chuyện gấp mới tìm đến cô, Thẩm Bình bắt máy, bên kia truyền tới tiếng Hứa Nam vội vàng hỏi:
"Bình Bình, Lâm Sanh có ở chỗ em không?"
"Ở chỗ em." Thẩm Bình đáp.
Hứa Nam về nhà rồi lái xe đi tìm người, ở thành phố Z chạy một vòng, tìm mấy chỗ bình thường Lâm Sanh thích dẫn cô đến, cũng không tìm được người.
Nghe được Thẩm Bình nói vậy, đồng thời thở phào, vội vàng dò hỏi:
"Hai đứa ở đâu?"
Thoáng yên lặng.
Thẩm Bình ngước mắt nhìn Lâm Sanh, trong lòng giống như hiểu gì đó, bên môi hiện lên ý cười, nhẹ giọng trả lời:
"Quảng trường quốc tế, tiệm Ma lạt năng."
"Được, 10 phút, chị tới." Hứa Nam hiểu rõ, tắt máy.
Cái lẩu thật sự siêu cấp cay, Lâm Sanh bị vị cay làm cho thoải mái, vừa nghe Thẩm Bình đem địa chỉ 2 người nói, mở miệng tùy tiện hỏi:
"Ai?"
"Một người bạn." Thẩm Bình mỉm cười, cũng không tính nói ra.
"Oh." Tâm tư Lâm Sanh tất cả đều đặt trên cái lẩu, đối với bạn bè của Thẩm Bình cũng không hứng thú lắm.
Không cẩn thận cắn một trái ớt, vị cay xông thẳng lên đại não, Lâm Sanh trợn tròn mắt, bị cay đến hoài nghi nhân sinh, nước mắt không nhịn được chảy ròng ròng.
Không hiểu sao cảm giác rất thoải mái.
Lâm Sanh môi đỏ bừng bừng, đầu lưỡi le ra, mãnh liệt uống vài hớp nước đá, vẻ mặt rơi lệ thở hổn hển, mơ hồ cảm thán:
"Ba năm rồi, vị cay của tiệm này thật sự trước sau như một."
"Mình đây là liều mình bồi quân tử."
Thẩm Bình cũng bị vị cay làm cho hoài nghi nhân sinh, uống 3 ly nước đá cũng nhanh chóng đứng lên, che miệng nói:
"Không được, mình đi vệ sinh một chuyến."
"Mau đi đi, mình còn có thể ăn." Lâm Sanh bị cay vừa khóc vừa cười.
Bàn ăn ở hàng đầu phía bên trái , nhà vệ sinh ở phía phải, kẹp giữa là cửa chính, Thẩm Bình không đi vệ sinh mà là từ cửa chính rời khỏi.
Lâm Sanh giống như đêm đó nửa năm trước, đồng dạng ăn lẩu cực cay, đồng dạng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, đồng dạng cả người từ trong nước vớt lên, mồ hôi đầm đìa.
Đồng thời như muốn đem khó chịu và ủy khuất đã gánh chịu toàn bộ theo nước mắt và mồ hôi toát ra.