Nhà rất to, trong mắt cô thì nó là như thế, trong lòng có một chút sợ hãi người khác phát hiện, cô lướt qua cầu thang, đôi chân thon dài yêu mị từ từ đi xuống, phía xa xa là một người phụ nữ khoác áo choàng lông thẫn thờ nhìn về phía cửa sổ, cô lại gần, phát hiện trong đôi mắt người phụ nữ này vương đầy tơ máu, chắc có lẽ vừa mới khóc xong, người phụ nữ này cũng nhìn cô, đôi mắt bà ấy lại ướt nhòe, cô tự hỏi vì sao bà ấy lại khóc?.
Tịch Hân Nghiêng đang tính hỏi bà ấy, chưa kịp nói thì bà ấy đã dành trước, khóc đến hoa lê đái vũ:” con gái.... sao mẹ con chúng ta lại khổ thế này chứ”.
Cô nghe xong thì rất ngạc nhiên, ba ấy là Phượng Vũ Vân?.
“mẹ ~”.
“ ô ~ con gái, cũng tại ba con, ngày mai con hồ ly đó sẽ về đây, ngôi nhà này sẽ không còn chỗ chứa mẹ con chúng ta nữa....”
Xác định đúng, người này chính là mẹ của nữ phụ, nghe bà ấy nói thế, tuy cô khó tiếp xúc với người lạ, nhưng người này là mẹ của thân thể, cảm xúc thân thuộc từ thân nhân mang lại ảnh hưởng đến cô, cô chiếm thân thể người ta, cũng nên chăm sóc và bảo vệ cho mẹ của người ta thật tốt, cô không nghĩ mình còn có thể trở về hay không, bởi sâu trong thâm tâm cô dường như có một sức mạnh nói với cô rằng không thể, cô cũng chấp nhận gọi người trước mắt này là mẹ.
Nghe đến mẹ mình gọi “ hồ ly tinh” cô mờ mịt không hiểu gì:” mẹ à, ai là hồ ly tinh?”.
Bà chậm nước mắt:” con đừng biết, biết rồi sẽ không tốt, cái đứa con rơi cùa ba con ngày mai sẽ về đây, con đừng biết”.
Tịch Hân Nghiêng:”....”.
Được rồi, bà cũng đã nói ra khỏi miệng, bảo cô đừng nên biết, cô làm sao mà làm được.
Nữ chính xuất hiện? Tịch Điềm Điềm?.
nếu theo như lời bà nói như vậy thì chứng tỏ... chuyện chỉ mới bắt đầu, cô thầm nghĩ may mắn, hiện tại đây là thời gian anh còn đang ở mĩ, thỉnh thoảng nữ phụ cũng có nói chuyện với anh, nhưng do anh vốn trầm lặng, không thể kéo dài được câu chuyện, mà nữ phụ cũng nghĩ anh tẻ nhạt nên mỗi lần nòi chuyện đều kết thúc rất nhanh, như thế anh sẽ không phát hiện ra được.
Tính cách của nữ phụ và cô có phần tương tự nhau, cô lại rất rõ nữ phụ, có thể hòa nhập một cách hợp lý.
Tịch Hân Nghiêng thở dài, ngồi xuống an ủi bà, cô hiện tại chỉ muốn an phận mà theo đuổi nam thần của cô thôi được không, nam nữ chính gì đó thì khỏi đi, người ta là nhân vật chính, đến cả tên cũng đẹp như vậy thì ai mà sánh bằng, nữ phụ chỉ hợp với