Không lâu sau, Trương Mị Nhi đưa đến những cuốn sách Hân Tình cần.
Hân Tình ngồi ở trên ghế sô pha bắt đầu học, "Hử.
.
.
.
.
.
Cái này đọc như thế nào? Đi hỏi mọi người thử!" Nhưng cũng không thể lại chạy ra ngoài, hơn nữa mấy cô ấy cũng phải làm việc, cô đến quấy rầy họ thật sự không tốt.
"Tình nhi, không hiểu chỗ nào?" Vũ Tuấn lại một lần nữa để công văn xuống, đi đến hang ổ của Hân Tình hỏi.
"Nha, anh đến khi nào vậy!" Hắn bước đi sao không phát ra tiếng gì, chỉ mỗi khi anh lên tiếng nói chuyện cô mới phát hiện ra! Nếu không là cô cứ ngồi yên đây rồi.
"Mới vừa đến, để anh xem một chút có giúp được gì không." Thật ra hắn đã đến đây được một lúc, nhưng cô không có phát hiện ra, có thể thấy được hắn một mực chú ý đến cô, mà cô một chút cũng không quan tâm hắn đang làm cái gì!
"Anh đừng lúc nào của qua đây, công văn, hợp đồng của anh xem xong chưa?"
"Những thứ kia làm sao đẹp mắt bằng Tình nhi! Những dấu này em có biết là gì không?" Vũ Tuấn chỉ vào dấu chấm hỏi trong sách.
"Lúc trước chưa ai dạy em cả, mà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đợi đến lúc anh hết bận rộn, em sẽ đến hỏi anh có được hay không?" Anh bận nhiều công việc như vậy còn dành thời gian chạy qua đây xem cô.
"Được được, Tình nhi không nên để quá mệt mỏi, cũng đã đến giờ ăn trưa rồi.
Cần nghỉ ngơi một chút! Tình nhi buổi trưa muốn ăn cái gì?"
"Nhanh như vậy?" Buổi trưa? Cô cảm giác mình mới ngồi học không lâu mà! Nên giờ một chút cô cũng không đói bụng!
"Ừm..." Hắn còn ngại chậm đây!
"Em không đói bụng.
.
.
.
.
."
"Không đói cũng phải ăn cái gì đó." Mặc dù hiện tại ôm cô cảm giác hết sức thoải mái, nhưng hắn vẫn thấy cô gầy, muốn nuôi cô mập thêm chút nữa.
"Được rồi, vậy ăn gì cũng được!" Buổi trưa, hai người tới một nhà hàng Pháp.
Bồi bàn vì bọn họ mở cửa, quản lý rất nhanh tới, nở nụ cười dò hỏi: "Hàn tiên sinh, ngài đã tới! Hôm nay vẫn ngồi chỗ cũ sao?"
"Ừ!"
Ngồi vào bàn, Hân Tình bắt đầu cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Mọi thứ ở đây được trang hoàng vô cùng xa hoa, xung quanh tràn đầy hơi thở quý tộc, bên trong phòng ăn mặc dù có rất nhiều khách, nhưng là lại hết sức yên tĩnh.
mỗi bàn đều có vách ngăn đảm bảo sự riêng tư của khách.
Nhất là chỗ bọn họ đang ngồi, từ bên ngoài nhìn vào, nơi đây là một góc chết[1].
Nhưng khi ngồi xuống thì có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
[1] góc chết: bên ngoài không nhìn thấy được bên trong.
"Hàn tiên sinh, thực đơn như cũ sao? Hai phần." Bồi bàn đứng ở thích hợp khoảng cách nơi hỏi thăm.
"Ừ, ở trong đó một phần cộng thêm điểm tâm ngọt!"
"Vâng, xin chờ một lát!"
"Ăn những thứ này cũng phải dùng dao nĩa sao?" Trừ những lúc ăn cơm ở Hàn gia, những nơi khác đều dùng dao nĩa, ăn Pizza cũng dùng, bữa sáng chỉ có một chút thức ăn cũng phải dùng.
"Đúng vậy,