Khi không có sự quấy rầy của ai đó, tiến độ học tập của Hân Tình tăng lên không ít.
Tấm mắt của anh làm cô quá mức để ý, cô nhìn sách lâu như vậy nhưng thật ra nội dung của nó là gì cô cũng không biết.
Nhìn mấy chữ trong sách, mặc dù cũng không nhận ra, nhưng cô cảm thấy rất quen thuộc, chẳng qua là có chút khác biệt, như vậy đã giúp cô rất nhiều trong việc học tập và nhớ rất nhanh.
Tiếng gõ cửa vang.
.
.
Một tiếng trôi qua, hắn kiềm chế không được đi đến phòng nghỉ gõ cửa.
"Tình nhi, một mình ngồi đây không buồn chán sao? Đi ra ngoài đọc sách có được hay không?" Nhìn cô làm ổ trên ghế sa lon chăm chú đọc sách, Vũ Tuấn khuôn mặt cười tươi chậm rãi đi đến.
"Sẽ không, đọc sách không buồn chán một chút nào!" Cho dù buồn chán thì ra ngoài đó sẽ hết buồn chán à!
"Nhưng anh buồn chán, Tình nhi ra ngoài cùng anh được không?" Vũ Tuấn ngồi bên cạnh Hân Tình lấy lòng.
"Tuấn.
.
." Buồn chán? Đó là công việc phải làm đấy! Chẳng lẽ ra ngoài cùng anh chơi sao?
Hân Tình không biết làm sao nhìn anh càng ngày càng giống trẻ con.
"Tuấn, anh đi làm tốt công việc của mình có được hay không? Đi ra ngoài làm việc!"
Nhìn vẻ mặt của cô, hắn cảm thấy cô đang coi hắn như đứa bé trai giận dỗi.
Đây là hắn thể hiện tình cảm của mình chứ đâu phải cố tình gây sự? "Được! Được! Anh đi ra ngoài làm việc.
.
.
."
Vũ tuấn đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy một ly nước trái cây đặt cạnh Hân Tình.
"Tình nhi phải chú ý nghỉ ngơi, uống đi!"
"Ừm! Anh cũng không thể làm việc quá sức gây mệt mỏi nha!"
Nghe Hân Tình đáp lại, lúc này Vũ Tuấn mới xoay người rời đi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
.
.
.
Một giờ nữa trôi qua, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này Vũ Tuấn mang theo một bao đồ lớn đi vào.
"Tình nhi, đây là một ít đồ ăn vặt.
Em nghỉ ngơi một chút vừa xem TV vừa ăn đi!"
Mới nảy hắn vừa ngồi vào bàn làm việc liền gọi điện đến phòng thư kí, hắn nhớ nữ sinh như các cô rất thích đồ ăn vặt! Thấm Nhị thích nhất là vừa ôm đồ ăn vặt vừa xem TV.
"Cô hãy đi mua một chút đồ ăn vặt về đây!"
Không lâu sau, trên bàn làm việc của hắn xuất hiện một bao to đồ ăn vặt.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, từ lúc hắn từ phòng nghỉ đi ra đến giờ chỉ mới nữa tiếng.
Hay đợi thêm chút nữa rồi vào! Nếu không Tình nhi nhất định sẽ cho là hắn đang lười biếng.
Trời mới biết, hai mươi bảy năm qua, hắn cũng có ngày muốn được lười biếng.
Hài lòng nhìn cô nghe lời nằm trên ghế sa lon, ôm đồ ăn vặt xem TV.
Hình tượng này đã động vào dây thân kinh hạnh phúc của hắn.
Nếu như hắn có thể để công việc xuống ôm cô vào trong lòng thì càng thêm hoàn hảo, có lẽ hắn nên nghĩ biện pháp làm cho cô hiểu rõ tình trạng vận hành của công ty đang rất tốt, thì hắn có thể quan minh chính đại làm"Người rảnh rỗi".
Hai người hạnh phúc trãi qua một ngày Người chạy ta đuổi, sáng sớm hôm sau, hắn đang trong mộng đẹp thì tiếng chuông không lựa đúng thời gian vang lên.
.
.
.
"A lô.
.
.
.
."
"A lô, anh hai! Anh dậy chưa? Hân Tình có ở đó không?" Bên tai truyền đến giọng nói đầy sức sống của Thấm Nhị.
"Em muốn làm gì?" Tối hôm qua để Hân Tình ngủ rồi hắn mới đi qua thư phòng gọi điện cho bên Châu Âu, nghe báo cào về hình hình vận hành của công ty bên đó, họ cần anh đưa ra cách giải quyết một số vấn đề, sau đó lại gọi điện cho ba mẹ đang du lịch ở Châu Mĩ, giao phó mọi việc bên đó cho ba giải quyết.
Xử lý xong mọi việc cũng đã ba giờ sáng, nhìn lại đồng hồ báo thức, Hừ! Hắn mới ngủ được có hai tiếng.
.
.
.
.
"Leo núi! Không phải anh nhờ em làm mọi chuyện khơi gợi lại trí nhớ cho Hân Tình sao? Một ngày trước khi Hân Tình mất trí nhớ có hẹn em đi leo núi! Phải