"Ba, mẹ, hôm nay Hoành nhi lại được mười điểm!"
Cậu bé chạy từ trên xe hơi xuống, vội vã tới nỗi quên luôn cả việc bỏ giày.
Quản gia khuôn mặt ưu phiền, dù rất muốn ngăn cản nhưng lại không được, chỉ cầm theo chiếc balo nhỏ, lặng lẽ bước vào nhà.
"Ba, mẹ, mọi người mau lại xem này, bài vẽ của Hoành nhi được mười điểm đó."
Cậu nhỏ chạy tới nhà ăn, không thấy người.
Chạy tới phòng của ba, mẹ cũng chẳng thấy ai.
Trên lầu, tiếng ồn có vẻ rất lớn.
Cậu gấp gáp hớn hở chạy lên, tay còn cầm chặt bức tranh mà cậu dành một tiếng đồng hồ để vẽ cả nhà.
Tới phòng của mẹ, hình như có vẻ rất náo nhiệt, cậu bé lại càng hưng phấn hơn, có lẽ bạn bè của mẹ cậu tới chơi.
Lần này, cậu sẽ tạo cho mọi người một bất ngờ.
Rầm!!!
"Ta da! Mọi người thấy bức tranh của con thế nào?"
Cánh cửa đột ngột mở tung, mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu, nhưng ngay sau đó liền quay lại công việc chính.
Cậu đưa bức tranh xuống khỏi tầm mắt, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, tay cậu run tun, bức tranh cũng rơi xuống.
Cậu không thể tin nổi, bịt chặt miệng.
Người mẹ thân yêu của cậu hiện tại đang năm trên một vũng máu, xung quanh đều là các pháp y, công an, nhà báo vây quanh...!
Một vũng máu đỏ tươi, người mẹ khuôn mặt vẫn hiền dịu như đang ngủ...!Cậu lững thững, từng bước từng bước đi tới.
"Mẹ...!mẹ..."
Bố của cậu chạy tới, ôm phóc lên.
"Hoành nhi, đừng lại gần."
"Ba...!mẹ bị làm sao vậy? Mọi người đang chơi trò gì vậy? Mẹ à, mau dậy đi, Hoành nhi về rồi..."
Những giọt nước mắt hồn nhiên vô tội cứ thế lăn dài trên má, tiếng gọi "mẹ" cứ thế vang lên trong vô vọng, cậu dần bị đưa ra khỏi căn phòng, khuôn mặt người mẹ vẫn hướng về phía cậu, như muốn nói lời tạm biệt.
Cậu giãy giụa, hai tay cứ đưa về phía mẹ, không ngừng gào khóc, đập lên người ba mình.
"Ba bỏ con xuống, con phải đến với mẹ! Mẹ à!"
Hình ảnh người mẹ khuất đi dần, cũng như bức tranh đẹp đẽ bị người ta giẫm đạp không thương tiếc, những dòng nước mắt cứ thế tuôn ra trong vô vọng...!
______________________________________________
Thành Đô, năm 2021.
Tám giờ tối, trong một căn biệt thự nằm cách biệt thành phố A.
Ánh sáng bên trong rực rỡ không khác gì ban ngày, nội thất toàn một màu vàng lấp lánh.
Nơi này lộng lẫy như một cung điện, sàn nhà bóng loáng mát mẻ.
"Tony, mau cầm giúp tôi cái túi! Nhanh lên, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi!"
Từ ngoài cửa, cô gái một tay cầm chiếc áo choàng lông, tay kia đang bận đeo nốt chiếc guốc.
Cửa vừa mở, chiếc xe Lamborghini đã đậu ngay ngoài đó.
Chiếc xe toàn thân phủ một màu bạc nhũ óng ánh, ngay đến cả logo cũng đính full kim cương nguyên chất.
Chàng trai từ bên trong cũng hấp tấp chạy tới, sau khi cô gái cầm lấy chiếc túi liền chạy ngay lên xe.
Mọi việc ổn định, lúc này cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tựa lưng xuống ghế.
"Tony, tôi nói cho cậu biết, buổi đấu giá này rất quan trọng với tôi! Nếu đến muộn dù chỉ một phút tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
"Được rồi tiểu tổ tông của tôi.
Còn ba mươi phút nữa buổi đấu giá mới diễn ra, tôi sẽ chạy nhanh nhất có thể."
Cô im lặng, vẫn không quên nhìn đồng hồ.
Còn tận ba mươi phút, đi ô tô sẽ rất nhanh.
Nhưng biệt thự của cô cách thành phố rất xa, bình thường phải mất hơn nửa tiếng mới tới, bây giờ buổi đấu giá quan trọng thế này, nếu muộn, không biết cô sẽ xử lý người tên Tony này ra sao.
....!
Cảng biển, tại du thuyền, nơi diễn ra buổi đấu giá.
Bên trong khoang thuyền chật kín người.
Những hàng ghế trải dài quanh một nửa khoang, bên cạnh đó là dãy bàn với rượu và các loại bánh ngọt.
Nếu không nói ai cũng nghĩ nơi này là lễ đường thành hôn!
Có thể thấy những người tới đây đều là phu nhân công tử quyền quý.
Khỏi phải nói, quy mô của cuộc đấu giá này vô cùng lớn, nghe nói tới cả Cố gia đứng nhất nhì thành phố cũng đến tham gia.
Giữa làn người đông đúc, một người đàn ông lịch lãm, vest đen, khuôn mặt anh tuấn ngời ngời bước tới.
Anh ta có sống mũi cao, mày kiếm, mi cong, môi mỏng, khí chất toát lên vẻ sang trọng, đi bên cạnh là vị trợ lý tầm trung tuổi với chiếc kính cận cùng vẻ ngoài nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Vài giây sau khi xuất hiện, mọi tâm điểm chú ý đều dồn vào anh ta, nhất là các cô gái, ánh mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy.
Người đàn ông này là Cố Duật Hoành, con trai trưởng của Cố gia.
Một thân phận nữa là Thiếu Soái trong quân đội Trung Hoa.
Hai mươi mấy năm nay anh ta chưa bao giờ đụng tới nữ sắc, một mình quản lý luôn cả vài cái công ty trong thành phố.
Máu lạnh vô tình, là những từ dành riêng cho anh.
Bất kể nữ nhân nào ve vãn tới gần với chữ "tiền", anh đều xử lý gọn gàng.
Trên khán đài, có tiếng loa vọng xuống.
"Mọi người chú ý, buổi đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta sẽ tập chung ở khoang chính.
Chỉ còn năm phút nữa."
Tất cả những người còn đang hóng gió trên boong tàu thì ngay lập tức trở lại.
Ở bên này Cố Duật Hoành đang bị mấy vị tiểu thư bao vây.
Đúng là mị lực của Cố gia, không ai có thể cưỡng được!
"Cố thiếu gia, tôi có thể mời anh uống một ly không?" - Một vị tiểu thư đưa ly rượu vang ra, lắc lắc vài cái, màu đỏ óng ánh của rượu đưa qua đưa lại.
Cố Duật Hoành không chú ý, vị trợ lý một tay đẩy kính, một tay chặn chiếc ly lại.
"Xin lỗi, thiếu gia nhà chúng tôi không có hứng thú."
Cô ấy vẻ ngoài rất điềm tĩnh, cười nhẹ thoát tục quay người đi.
Nhưng có lẽ trong lòng lại tiếc nuối vô cùng.
Vì biết anh ta là người không thể đụng, nên đi là cách tốt nhất vừa giữ thể diện, vừa giữ được tính mạng.
"Mọi người