"Bà xã đại nhân, anh có mặt."
Lời nói của Cố Duật Hoành dường như dọa chết Tử Hi.
Cô ta mím chặt môi, lúc này cô vẫn chưa tin, kiên quyết hỏi lại.
"Hai người...!nếu hai người tình cảm như vậy thì có dám thể hiện trước mặt bọn tôi không?"
Tử Hi cười ranh mãnh, nét mặt như đang mong đợi hai người bại lộ.
Y Nguyệt hiểu ý cô, dù rất không muốn nhưng đã diễn thì phải diễn tới cùng.
Liếc nhìn Cảnh Hiên, cô cố lộ ra vẻ mặt vui nhất có thể, nhón chân lên hôn một cái vào má Duật Hoành.
Anh ta đứng im bất động, đây là lần đầu tiên có người hôn anh...!Một cảm giác gì đó rất lạ truyền tới cơ thể.
Mặt anh cứng đơ, tứ chi dường như tê liệt hoàn toàn.
Cảnh Hiên tròn mắt nhìn hai người.
Anh không vui, cũng không buồn, chỉ riêng Tử Hi là sốc tới não.
Cô ta bây giờ không thể không tin, im lặng khoác tay Cảnh Hiên.
"Vậy thì tốt rồi.
Bọn tôi đi trước đây."
"Ưm, good bye."
Rời khỏi tầm mắt của Y Nguyệt, Tử Hi lộ rẽ sự tức giận trên khuôn mặt.
Khách hàng lần này trùng với công ty của Y Nguyệt, cô muốn dìm cô ấy xuống vực thẳm và giành lấy hợp đồng.
Còn Cảnh Hiên lúc này thần sắc không tốt lắm, cứ liên tục nghĩ về Y Nguyệt.
Đột nhiên...!anh cảm thấy có chút tiếc nuối.
Y Nguyệt sau khi thấy Tử Hi rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng giải thích với Cố Duật Hoành.
"Xin lỗi vì hành động đột ngột vừa nãy.
Nếu tôi không làm vậy họ sẽ nghi ngờ chúng ta mất."
Cố Duật Hoành có nghe nhưng khẩu miệng mở mãi không ra, họng anh cứng cả lại, như cả thế kỉ chưa phát ra âm thanh.
"Này, Cố Duật Hoành, anh sao vậy?"
Anh ta khó khăn mở khuôn miệng, chỉ bật được ra hai tiếng.
"K...!không...!sa...!sao..."
"Vậy...!vậy tôi đi trước nha."
Cố gắng bây giờ như một con robot, mãi vẫn không thoát khỏi tình huống lúc ấy.
Một tổng tài gần ba mươi năm còn "zin" đột nhiên bị mỹ nhân hôn là thế này đây!
Tần Y Nguyệt đi tới phòng nhân sự, ngồi xuống để xem lại tài liệu dự phòng chuẩn bị.
Căn phòng được đặt ở trên núi nên không gian khá mát mẻ.
Bốn bức tường đều có cửa sổ, buồn chán có thể từ đó ngắm không gian bên ngoài.
Xác nhận mọi chuyện không có vấn đề gì, cô ra khỏi phòng, chuẩn bị cho cuộc họp căng thẳng sắp tới.
Khi mới bước được vài bước, một cơn gió từ ngoài thổi tới làm mấy tờ giấy cô đang cầm bay lung tung.
Y Nguyệt vội cúi xuống nhặt, lúc này, cô chạm với Cảnh Hiên.
Anh ta cúi xuống, nhặt lên vài tờ giấy.
"Để tôi giúp."
Y Nguyệt giật lấy những tờ giấy trong tay anh, thẳng thừng đáp.
"Cảm ơn, tôi không cần."
Y Nguyệt nhanh chóng dọn xong đống tài liệu, không nhìn Cảnh Hiên lấy một cái mà đi khỏi.
Trên mặt anh ta ánh lên một chút ưu buồn lưu luyến nhìn cô rời đi.
Cuộc họp nhanh chóng diễn ra.
Trương Dung là người trực tiếp đưa ra phương án và làm việc với khách hàng.
Anh ta nhìn qua cũng chỉ tầm ngang tuổi Duật Hoành, vô cùng trẻ và đẹp trai.
Y Nguyệt đứng cạnh Cố Duật Hoành, khi vừa nhìn thấy khách hàng, cô đột nhiên có chút phấn kích, nhưng ngay sau đó liền yên phận.
Tử Hi lần này cũng có mặt ở đó.
Hóa ra Tôn Nhật Minh anh ta muốn cho hai công ty trực tiếp đối đầu với nhau.
Lần diễn thuyết đầu tiên họ ưu tiên cho bên công của Cảnh Hiên.
Tử Hy lúc này trong vai trò trợ lý của anh ấy.
Sau khi diễn thuyết xong phương án của mình, tới lượt công ty bên Cố Duật Hoành.
Trương Dung mở tài liệu ra, nói được một nửa, xem ra khách hàng có vẻ hài lòng, nhưng anh ta lại nhận được tín hiệu của Y Nguyệt, lập tức dừng lại cuộc diễn thuyết của Trương Dung.
Tử Hi còn tưởng do phương án dở, trong bụng thầm cười.
Nhưng rồi Nhật Minh lại yêu cầu Trương Dung tự mình tiếp tục nói ra phương án, anh nói mình không thích làm việc khi đối phương cứ nhìn chăm chăm vào tài liệu.
Trương Dung giật mình, nhưng cô vẫn cười cười.
Tiếp sau đó, cô ấy nói ra hàng loạt những thứ gì đó hoàn toàn không ăn khớp với nội dung lúc trước.
Nhật Minh bắt đầu không chú ý, tay gõ gõ xuống bàn, những gì cô nói đã dập tắt đi hứng thú của anh.
Ánh mắt anh cứ nhìn đi liếc lại, hoàn toàn không chú ý những gì cô nói.
"Cô Dung này...!thực ra thì...!tôi thích nghe phương án lúc trước hơn.
Chúng ta có thể bàn chuyên sâu về nó được không?"
Trương Dung im lặng.
Nếu không có tài liệu trong tay, làm sao cô có thể nói ra được.
Cô bối rối nắm chặt tay, cùng với đó là ánh mắt hối giục của Cố Duật Hoành.
"Tôn tổng...!tôi..."
"Hay là để tôi nói tiếp cho.
Phương án này tôi biết."
"Hửm? Vậy thì mời."
Trương Dung bị Y Nguyệt đá ra đằng sau, cô bây giờ như đang tỏa sáng, từng lời nói ra đều lưu loát, rất cuốn hút người nghe.
Sau khi trình bày xong, Tôn Nhật Minh rất hài lòng, trong suốt thời gian trò chuyện, cả thế giới như của hai người, bọn họ không ngừng nói cười vui vẻ, liếc mắt nhìn nhau làm những người khác như tàng hình.
"Được rồi.
Phương án của công ty cô tôi rất hài lòng.
Chút nữa sau giờ nghỉ ngơi, cô hãy tới phòng tôi, tôi muốn hỏi cô thêm vài chuyện."
"À, Cố tổng, bàn xong phương án, anh cứ ở đây vài hôm đã.
Mới về nước, tôi muốn được gần gũi với thiên nhiên nhiều hơn.
Đằng nào cũng coi như xã giao."
Lời nói ban nãy như khẳng định anh đã chọn công ty của Cố Duật Hoành mà chẳng thèm nhếch mép về phương án của Tử Hi.
Hai người chỉ biết lặng lẽ trở về, ở đây cũng chẳng ai tiếp đón họ.
Cố Duật Hoành cùng Y Nguyệt ra khỏi phòng.
Lúc này, cô rất vui vì cuối cùng công sức cô bỏ ra cũng được đền đáp.
Cố Duật Hoành dừng lại, muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Y Nguyệt cũng vì vui quá nên chẳng để ý.
Cô tới phòng nghỉ ngơi, để lại xấp tài liệu, chuẩn bị ra ngoài thì bị Cố Duật Hoành gọi lại.
"Cô tính đi đâu vậy?"
"Gặp Nhật Minh."
Y Nguyệt vô tư trả lời.
Nghe cách gọi cứ như là cô với anh ta thân thiết lắm í, quan hệ cấp trên dưới mà lời gọi lại thân thiết như bạn bè