Đặt cô xuống giường, anh an ủi lần nữa.
"Y Nguyệt, đây là nhà riêng của tôi, sẽ không ai có thể hại cô đâu.
Đừng lo.
Tôi cần phải giải quyết một số chuyện, ở yên đây nhé."
Y Nguyệt vẫn còn đang run sợ, cô ôm lấy đầu gối, cúi mặt xuống gật đầu.
Hiện tại cô đang rất mỏng manh, vừa cảm thấy thất vọng, lại cảm thấy vô cùng lo sợ...!
Lúc này, Cố Duật Hoành đang cảm thấy có thứ gì đó khác lạ trong cơ thể.
Nơi này không nóng lắm, mà lại còn có điều hòa nhưng sao anh cảm thấy rất khó chịu, như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong người.
Đầu óc bắt đầu hơi choáng váng, Duật Hoành nhanh chóng sai đám thuộc hạ đi điều tra thêm, còn mình thì có khăn tìm tới nhà vệ sinh.
Cơ thể anh lúc này vô cùng khó chịu, đầu óc quay cuồng, hai tay và chân đều như nhũn ra.
Vội vàng đi tới chỗ hành lang, gặp phải vài cô gái ở đó.
Nhìn thấy họ như nhìn thấy thuốc, chỉ cần không cẩn thận kiềm chế là anh đã phạm tội.
Cố Duật Hoành lắc đầu.
Hình như là tác dụng của thuốc kích dục.
Đúng vậy, không sai, chứ chẳng tự nhiên cơ thể lại rạo rực thế này.
Anh cố gắng chen qua đám yêu tinh ấy, nhưng lại bị họ lôi kéo vào một căn phòng.
Căn phòng này khá to, bên trong như đã được chuẩn bị sẵn, mùi hương trong đó hình như cũng bị tẩm thuốc.
Cố Duật Hoành tuy bị hạ thuốc nhưng anh vẫn có thể khống chế hành động của mình, không để bất kì nữ nhân nào chạm vào người.
Anh hiện tại đang bị đẩy vào động bàn tơ, những con yêu tinh nhền nhện vây quanh chật cứng.
Thuốc trong người cộng với mùi hương trong phòng càng làm ngọn lửa trong người anh bừng bừng cháy.
Tâm trí mách bảo anh phải rời ngay khỏi đây.
Dùng toàn bộ sự tỉnh táo cuối cùng, anh hét lớn.
"Muốn sống thì tốt nhất cút đi cho tôi.
Cố Duật Hoành này không phải kẻ dễ động.
Nếu còn dám ve vãn đến gần tôi, hậu quả sẽ không phải tự mình gánh.
Tôi có đủ năng lực để cho gia đình mấy cô từng người từng người chết dưới tay cô."
Trước sự dọa dẫm của Duật Hoành, bọn họ có hơi lo sợ.
Họ cũng biết Cố Duật Hoành là ai và rốt cuộc anh uy lực thế nào.
Một cô gái hét lên, cô còn gia đình, người thân, không thể vì chút tiền mà hại cả gia đình được.
Cô ấy vội chạy ra khỏi phòng, những người khác thấy vậy cũng lần lượt chạy đi.
Cố Duật Hoành ôm cái nóng rạo rực khắp cơ thể đi trên con đường hẻo lánh.
Anh không bắt taxi, với bộ dạng như thế này liệu ai có thể chứa nổi?
Nhưng cũng thật may, Lưu Chí Vũ từng có một căn nhà nhỏ, hiện tại đang không có người ở nên anh sẽ tới đó một đêm, chứ không thể nào đem tình hình này trở về nhà.
Khó khăn men theo những bức tường mát lạnh, Cố Duật Hoành thân thể nóng bừng bừng, hạ bộ rạo rực tới khó chịu.
Anh dừng chân lại trước một ngôi nhà nhỏ, vội vã mở nó ra rồi chạy thẳng vào phòng.
Bây giờ, nước lạnh là thứ anh cần, nếu ngâm mình trong nước có lẽ sẽ vơi bớt đi phần nào.
Cánh cửa trong căn phòng duy nhất mở toang, ánh sáng đèn điện từ bên ngoài ùa vào trong, phủ lên gương mặt người con gái đang sợ hãi ngồi dưới đất.
"Chậc!"
Cố Duật Hoành đập tay vào thành cửa.
Là Tần Y Nguyệt, tại sao cô lại ở đây?! Anh không muốn về nhà chính là không muốn gặp cô ấy, bởi vì anh sợ ngọn lửa dục vọng trong cơ thể sẽ không khống chế được mà "ăn sạch" cô ấy.
Y Nguyệt đáng thương ngước lên nhìn, trải qua sự việc ở quán bar, cô vô cùng sợ hãi.
Hiện tại cô chỉ muốn trách anh tại sao lại không đến cứu cô, tại sao lại giao cô cho lão già năm mươi tuổi hành hạ!
Khuôn mặt Y Nguyệt ửng lên có vài phần cám dỗ, Cố Duật Hoành đã muốn lảng tránh nhưng thứ thuốc ngự trị trong cơ thể anh không ngừng thôi thúc anh tiến tới.
Cố Duật Hoành lắc đầu, tâm trí mơ hồ không rõ, anh thở hổn hển, tháo chiếc cà vạt trên cổ, ném đi cái áo dày cộp cản trở.
Anh nhìn người con gái trước mắt, không chịu nổi mà tiến tới, mãnh liệt và dứt khoát, đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Y Nguyệt giật mình chưa kịp nói gì đã bị anh khóa chặt môi, cô vô thức đẩy anh ra, ánh mắt hoang mang như thú con sắp bị ăn thịt.
"Tên biến thái chết tiệt anh làm cái quỷ gì..."
Không để cô nói hết câu, Cố Duật Hoành lại tiến tới, xâm chiếm đôi môi đỏ mọng của cô.
Anh điên cuồng cho lưỡi đi dạo trong khuôn miệng, tham lam chiếm hết lấy toàn bộ dịch ngọt ấm áp.
Mặc cho Y Nguyệt có giãy dụa, anh vẫn không kìm nổi dục vọng trong mình.
Cô hiện tại như một liều thuốc giúp anh giải độc.
Dường như nụ hôn quyến luyến ấy không đủ để thỏa mãn Cố Duật Hoành, anh bế cô ném lên chiếc giường lạnh lẽo.
Y Nguyệt vô cùng sợ hãi Cố Duật Hoành lúc này, anh như một con thú hoang khiến cô không ngừng run sợ.
"Duật Hoành...!anh...!làm gì vậy? Bình tĩnh một chút...!Chúng ta ở với nhau là vì hợp đồng, anh đừng có quá đáng."
Y Nguyệt cố trấn an bản thân để đối diện với anh, nhưng dưới tác dụng của thứ thuốc bẩn thỉu kia cộng với dáng vẻ yêu nghiệt hiện tại của cô đã làm dục vọng được kích thích.
"Y Nguyệt, em nói xem...!Tự mình yêu nghiệt như vậy, tôi không quá đáng thì tôi đâu phải đàn ông?"
"Còn...!còn nhớ điều kiện của tôi chứ? Anh sẽ không được chạm vào tôi dù bất kì hoàn cảnh nào."
Cố Duật Hoành run run, tự mình đã không kiểm soát được hành động, tới lời nói của Y Nguyệt cũng không nghe lọt, anh chỉ biết lắc đầu, chăm chăm nhìn người con gái trước mặt.
"Giúp tôi..."
Anh như người khác còn lý trí, cởi bỏ chiếc sơ mi vướng bận trên cơ thể, đầu gối quỳ xuống giường.
"Cố Duật Hoành, đừng mà...!đừng chạm vào tôi...!xin anh..."
"Á!!!"
Lời cầu xin nỉ non của cô không thể khống chế được Duật Hoành, anh thẳng tay xé rách chiếc áo bên ngoài, lộ ra vùng núi nhấp nhô trắng ngần được bao bọc bởi lớp áo lót màu đen quyến rũ.
Y Nguyệt giật mình sợ hãi che đi thân thể ngọc ngà như bản năng nhưng lại bị Cố Duật Hoành tàn bạo xâm chiếm.
Anh dùng cà vạt để trói lại đôi tay hư hỏng của cô, Y Nguyệt không ngừng rên