Hai ngày sau, bữa tiệc cuối cùng cũng tới.
Tần Y Nguyệt càng nghĩ, cô lại càng thấy mình ngu ngốc.
Anh ta là kẻ địch trong mắt cô, bây giờ cô lại tới tham dự bữa tiệc của anh ta.
Đối với người khác có lẽ là bình thường, nhưng đối với cô, chuyện này nhục nhã vô cùng.
Tốt nhất, để tránh mặt anh, cô sẽ khiêm tốn một chút.
Tám giờ, Thành Đô.
Khách sạn JW Marriot.
Trên tầng thứ ba, cả một gian nhà đều được bố trí thành một bữa tiệc.
Ánh đèn sáng lấp lánh, bàn tiệc ở khắp mọi nơi, đồ ăn thì trải dài như cả chuỗi nhà hàng.
Không sai, đây chính là bữa tiệc của nhà họ Cố.
Một tòa nhà to rộng, nhưng có vẻ không nhiều khách tham gia.
Ở đây có lẽ chỉ vỏn vẹn gần một trăm người bởi để được bước chân vào nơi này, chắc chắn phải là những thiếu gia, tiểu thư hay người đặc biệt nào đó.
Chỉ một lúc sau, chủ bữa tiệc, cũng chính là Cố Thụy Ẩn bước ra giữa trung tâm.
"Mọi người, hôm nay vui vẻ một chút.
Tất cả ở đây chúng ta đều quen biết nên rất thoải mái.
Nhắc nhỏ một chút, cô gái nào vừa mắt con trai ta sẽ được trở thành con dâu của Cố Thụy Ẩn này đấy."
Ông cười lên một tiếng, bọn họ liền nhao ngao, chú ý tới nam nhân đang đứng bên cạnh ông.
Cố Duật Hoành có vẻ không vui, anh ta không hề thích cách làm việc của ba mình.
Chỉ vì muốn anh kiếm được một người vợ, ông ta lại có thể tổ chức ra một bữa tiệc thế này.
Nếu không phải vì có tính toán kĩ, anh mới không tới đây.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, âm nhạc nổi lên, một vài đôi trai gái vừa nhìn đã thích, kéo nhau ra khiêu vũ.
Cố Duật Hoành muốn an phận, cầm ly rượu vang đứng ở một chỗ, ánh mắt cứ hướng về phía cửa.
"Đợi cô gái ấy à?"
Lưu Chí Vũ đi tới, nhìn thấy bộ dạng nửa buồn nửa vui này của anh, anh ta cũng chẳng biết nên nói gì.
"Cậu nghĩ cô ta sẽ tới sao?"
"Sẽ."
Anh chỉ trả lời một câu, tiếp tục chờ đợi.
Cố Thụy Ẩn thấy tình hình không được khả quan cho lắm, bèn kéo một vị tiểu thư tới trước mặt Cố Duật Hoành.
Cô gái này quan hệ có vẻ khá thân thiết với ông, xem ra là đang lấy lòng!
"Duật Hoành, mau lại đây.
Con ấy, cứ cứng như khúc gỗ vậy, chẳng thân thiện chút nào."
"Ta đã tìm cho con một đứa.
Haha, đứa trẻ này vừa ngoan ngoãn, hiền lành lại còn giỏi giang nữa đấy."
Cô gái đứng đó kép nép, khuôn mặt có vài phần xinh xắn, tóc nâu vàng thả xõa.
Cô gái đưa tay khẽ vén lọn tóc trên má, mang chút vẻ ngại ngùng nói.
"Em tên là Noãn Thanh.
Duật Hoành ca ca có biết em không?"
Cố Duật Hoành nhíu mày, không để ý nhiều đến cô, chưa trả lời.
Cô gái ấy mặt càng thêm đỏ, bối rối vì nghĩ Cố Duật Hoành không biết mình, mặt cúi thấp xuống, e lệ.
"Em bình thường như vậy, chắc Duật Hoành ca không biết rồi."
"Tô Noãn Thanh, con gái út của chủ tịch Tô, cổ đông của công ty ba tôi?"
"Đấy chưa, ta nói nó sẽ biết mà."
Doãn Thanh trên mặt có ý cười, vui vẻ nhưng vẫn có chút nhút nhát.
Cô ấy không nghĩ là Cố Duật Hoành lại biết tới mình.
Xem ra lần này không phí công tranh giành với các chị.
"Noãn Thanh hai đứa cứ nói chuyện đi, ta còn phải tiếp khách nữa."
"Dạ."
Cố Thụy Ẩn đi rồi, Duật Hoành cũng chẳng có tâm nghĩ tới chuyện tìm hiểu.
Chỉ là anh đang suy nghĩ, không biết cô gái nhỏ kia có nói cho Tần Y Nguyệt và đến bữa tiệc này không.
"Duật Hoành ca ca, nếu anh không chê..."
Lời nói của cô bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của hai cô gái khác.
Tất cả mọi người đều chuyển hướng chú ý về họ.
Đó là An Nhiên và Tần Y Nguyệt.
Nhưng hôm nay thật kì lạ, dường như có chút gì đó thay đổi.
An Nhiên xinh đẹp lộng lẫy với bộ đầm dạ hội màu lam nhạt.
Còn Tần Y Nguyệt thì trái ngược hoàn toàn.
Cô trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy màu vàng đơn giản, nhìn qua liền biết đồ hàng chợ.
Tuy là như vậy, nhưng dù thế nào thì sự xinh đẹp cũng lấn át mọi thứ bề ngoài.
Nhiều người không thể rời mắt khỏi bởi sức hút kì lạ này.
"Đó không phải là Tần Y Nguyệt sao? Phong cách này không giống với mọi khi chút nào."
"Cô gái bên cạnh kia là ai nhỉ, như một tiểu thư quyền quý vậy! Nhưng sao tôi không biết cô ấy nhỉ?"
"Thiên kim của đại gia nào sao?"
Tần Y Nguyệt cũng không biết nói gì ngoài việc im lặng.
Vốn định ăn mặc đơn giản để qua mắt mọi người, vậy mà lại càng bị chú ý.
"Đúng là! Cái mị lực đáng chết của mình."
Cô cúi thấp xuống, mong là Cố Duật Hoành chưa thấy, nhanh chóng lẻn vào đám đông.
Thực ra thì...!Cô cũng không nhớ kĩ tên Cố Duật Hoành cho lắm.
Chỉ gặp một lần, nhưng cũng có chút ấn tượng với anh ta.
Dù sao thì nếu gặp lại chắc cô cũng chẳng muốn nhận ra đâu.
An Nhiên nhỏ bé đi phía sau lo gắng gọi nhỏ.
"Này, cậu đi đâu thế, chờ mình với."
Cố Duật Hoành từ nãy tới giờ đã quan sát vô cùng kĩ cô.
Chỉ có điều anh ta không lên tiếng mà thôi.
"Duật...!Duật Hoành ca ca, hay là...!chúng ta tới chỗ khác nói chuyện được không?"
Cố Duật Hoành bây giờ mới để ý mình còn đang nói chuyện với Noãn Thanh.
Anh lạnh lùng, muốn triệt để cắt đi cái đuôi này liền buông một câu xin lỗi.
"Cô cứ thoải mái, tôi còn có việc."
"Ơ...!nhưng..."
Không để cô ấy nói hết, anh ta đã rời đi.
Noãn Thanh một mình ngơ ngác giữa bao nhiêu người, đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ.
Cô chẳng còn cách này, chỉ biết bực tức giậm chân rời đi.
Bên phía Tần Y Nguyệt, cô chạy tới bàn ăn, ngó qua ngó lại, chắc chắn Cố Duật Hoành không ở trong tầm mắt của mình mới yên tâm.
Đột nhiên, một bàn tay khẽ đặt lên vai cô, Tần Y Nguyệt giật mình quay lại.
"Tiểu thư, rượu của cô."
Hóa ra là bồi bàn, cô thở phào, cảm ơn cậu ta rồi cầm lấy một chén.
Cứ nghĩ tới lúc phải gặp mặt tên Cố Duật Hoành đó, cô lại càng