Biệt thự của Y Nguyệt.
Sau nhiều suy nghĩ trằn trọc, lời nói của Tony và An Nhiên cô đều nhớ từng chữ.
Những gì họ gọi là "yêu", hình như thật sự trúng với Y Nguyệt.
Nhiều lúc cô tự thấy bản thân kỳ lạ, luôn lo lắng mỗi khi anh về muộn, thấy anh liền rất vui và trong những tình huống nguy hiểm sẽ nghĩ tới anh.
Đây là cảm giác "yêu", hay chỉ là lâu ngày ở với anh nên mới vậy?
Y Nguyệt có lẽ cũng đã nghĩ thông.
Dù gì đứa con trong bụng cũng cần có cha, cô không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà để đứa bé này phải mồ côi cha từ nhỏ.
Lặng lẽ bước chân xuống cầu thang, Y Nguyệt hít một hơi thật sâu, cô cần một chút tư vấn lúc này.
"Nghĩ thông rồi à?" - Tony hỏi.
Tới gần chỗ họ, cô lại ngồi xuống ôm con gấu bông quen thuộc.
"Tôi...!quyết định sẽ nói cho Cố Duật Hoành."
"Thật hả?"
Cả hai ngạc nhiên cùng đồng thanh hỏi lại.
Mới lúc trước còn quyết liệt từ chối, giờ lại đồng ý chấp nhận.
Bọn họ tắt tivi đi, chuyên tâm "tư vấn" cho Y Nguyệt.
Cô vùi mặt vào con gấu, rồi lại xoa xoa bụng.
"Hai người nghĩ xem Cố Duật Hoành có phải là loại người đánh trống bỏ dùi không?"
"Sao có thể? Tuy anh ta nhiều lúc có hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng không tới nỗi bỏ cả cốt nhục của mình."
"Đúng vậy.
Hơn nữa tôi còn nhiều khi thấy anh ta không màng nguy hiểm để cứu cô.
Chứng tỏ cô khá quan trọng và đặc biệt."
Y Nguyệt ngẫm nghĩ, quả thật thân phận của cô có chút đặc biệt - người yêu hờ.
Cái này có thể không cần thiết nhắc đến, nhưng Cố Duật Hoành trước giờ luôn chẳng bao giờ chạm vào nữ nhân, thấy họ liền tránh như tà, ngay đến cả cái bắt tay xã giao cũng không có.
Nhưng đối với Y Nguyệt, anh cho cô giúp anh thay đồ, giúp anh ăn, cùng cô ngủ.
Đây đều là những việc thường ngày, hay chỉ là do thân phận đặc biệt của cô mới vậy? Nhưng tóm lại, tới Tony và An Nhiên còn nói vậy thì cô cũng yên tâm được phần nào.
Vực lại tinh thần, Y Nguyệt quyết định sẽ trở về Cố gia, nói cho Duật Hoành biết chuyện có con, sau đó cùng nhau giải quyết.
Sau khi thay đồ, Y Nguyệt tự mình lái xe tới biệt thự, không thể không nói, tinh thần hiện tại lúc này của cô rất tốt.
Cũng đúng thôi, người có thai tâm lý thường hay bất ổn mà!
Mười phút sau, cô dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc, nơi khởi đầu một cuộc sống bất ổn của cô.
Đứng trước cửa, Y Nguyệt cố gắng trấn tĩnh bản thân, cô chuẩn bị tâm thế vui vẻ nhất để trở lại.
Cánh cửa mở toang, khung cảnh trước mắt đập thẳng vào mặt khiến mọi cảm xúc của cô trở nên hụt hẫng.
Giây trước cô còn vui vẻ tràn đầy tinh thần, giây sau liền trở nên cứng đờ như cục đá.
Cô không nhìn nhầm sao? Cố Duật Hoành lại để cho một cô gái lạ mặt khoác tay và dựa vào mình như thế, dáng vẻ lại còn rất thân thiết nữa.
Nhận thấy sự xuất hiện của cô, Cố Duật Hoành lặng lẽ gạt tay Khả Khả ra.
Không phải anh để ý Y Nguyệt, mà anh vừa hay có ý định sẽ nói với cô việc hủy hợp đồng.
Y Nguyệt có hơi chùn chân, nhưng ý chí mách bảo phải mạnh mẽ tiến tới.
Cô lấy lại nụ cười, bước vào trong.
"Chú Cố, dì Cố, cháu về rồi."
Dạ Thương Lam thấy cô có vẻ không thích là mấy, bà ta chỉ để ý đến Điềm Khả Khả, cũng chỉ vui cười với cô ấy.
Còn Cố Thụy Ẩn thì lại khác, ông rất vui khi Y Nguyệt trở về.
Vì ngay từ lúc đặt chân vào biệt thự, ông đã nhận định Y Nguyệt sẽ là thiếu phu nhân của họ Cố này.
"Tiểu Nguyệt về rồi à? Mau ngồi xuống đi."
Cô điềm đạm cười, ngồi xuống.
"Cố Duật Hoành, đây...!là ai vậy?"
Không để Duật Hoành nói, Điềm Khả Khả tự lên tiếng, niềm nở giới thiệu.
"Tôi là Điềm Khả Khả, thanh mai trúc mã của Duật Hoành."
"Khả Khả?" - Cái tên hình như nghe hơi quen.
"Ưm, vậy cô là..."
"Tôi là...!bạn gái của anh ấy."
Cố Thụy Ẩn thấy vậy chưa đủ, liền tiếp thêm.
"Bạn gái gì nữa, phải là vị hôn thê."
Nghe tới đây, Điềm Khả Khả có chút buồn.
Cô cứ nghĩ Cố Duật Hoành sẽ chung thủy chờ cô trở về, không ngờ vị hôn thê cũng đã có rồi.
Cố Duật Hoành cảm nhận được sự thất vọng của Khả Khả, anh chỉ muốn mau chóng giải thích chuyện này, nhưng trước mắt phải giải quyết với Y Nguyệt cái đã.
"Y Nguyệt về rồi, trời cũng đã tối, chúng ta mau đi ăn tối thôi.
Nói chuyện thêm chút nữa là lỡ giờ đấy."
Mọi người đều đứng dậy.
Y Nguyệt thấy giọng điệu của Cố Duật Hoành lúc này đã khác rồi.
Anh đã ôn nhu và điềm đạm hơn nhiều, không còn ân cần hối lỗi với cô như trước.
Phải chăng là do Khả Khả trở lại?
Vừa chuẩn bị đồ, cô vừa không chú ý, chỉ suy nghĩ này nọ.
Bản hợp đồng lập ra là để anh đối phó với ba mẹ thoát hỏi hôn nhân sắp đặt, cũng chính là vì chờ cái người thanh mai trúc mã đó trở về.
Nhưng éo le thay, tại sao cô ấy không trở về sớm hơn một chút.
Nếu vậy, cô đã không phải khó xử thế này.
Nhưng số phận lại trớ trêu, đặt cô trong một tình huống tai ương, để cô phải đối mặt với lựa chọn khó khăn, chọn thế nào cũng là bất lợi.
Vậy còn đứa con, đứa con phải làm thế nào bây giờ? Cô không muốn mình trở thành kẻ thứ ba, càng không muốn đứa trẻ sinh ra không có ba...!Nhưng quan trọng là, Cố Duật Hoành có chấp nhận không?
Những suy nghĩ ngổn ngang của Y Nguyệt bị gián đoạn bởi lời nói.
"Y Nguyệt? Sao không ăn cơm đi?"
Cô bị lời nói ấy kéo về thực tại, ngay cả bản thân cũng không biết mình ngồi đây nãy giờ đã bao lâu rồi.
"Dạ..."
Cô gắp một miếng cơm đưa lên miệng, cảm thấy khó nuốt quá.
Bây giờ khoảng cách của cô với Cố Duật Hoành khá