"Chí Vũ, sao anh lại ở đây?"
"À, vừa ra ngoài mua chút đồ."
Nghe thấy giọng nói, Cố Duật Hoành quay lại.
Lưu Chí Vũ cẩn thận đỡ Y Nguyệt đi.
Quen Duật Hoành từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thấy anh lạnh lùng vô trách nhiệm thế này.
"Y Nguyệt dù sao cũng đang mang thai, cậu đâu thể chăm sóc một mình Khả Khả được."
Anh im lặng không nói gì.
Đúng là anh đã lo lắng quá cho Khả Khả tới mức quên mất cô, tới mức vô trách nhiệm.
Nhìn Chí Vũ một chút, anh mở lời.
"Ờ...!vậy anh giúp tôi đỡ cô ấy."
Lời nói vô tâm này Y Nguyệt sớm đã quen rồi.
Cô cười khổ, bản thân mình đã bao nhiêu lần tự đi, tự bảo vệ và tự chăm sóc.
Y Nguyệt mỉm cười, nhìn Chí Vũ.
"Đi thôi, cảm ơn anh."
Mọi người đã đi tới bệnh viện, Y Nguyệt khám đầu tiên, đứa con của cô và cô đều rất khỏe mạnh.
Trong thời gian này cô có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào vì thế đi đứng luôn phải cẩn thận.
Tiếp theo là tới Khả Khả, đứa con của cô cũng là con trai, cả mẹ và con đều khỏe mạnh, không có bất kì điều gì khác thường.
Thật tốt là khi cả hai mang thai, hai người hầu được đưa đến để chăm sóc hai người khi Cố Duật Hoành vắng nhà, vì thế hai cái thai được dưỡng vô cùng tốt.
Khả Khả mang thai sau Y Nguyệt khoảng gần hai tháng, tính từ đó đến giờ cũng là khoảng tám tháng, thời kì thai nhi phát triển mạnh mẽ.
Sau khi thăm khám xong, Khả Khả lại càng lo sợ.
Cô trong tám tháng này đã cố gắng để nuôi nó trong bụng, nhưng có lẽ lúc này cũng là lúc mà đứa bé phải lìa xa cõi đời này.
Buổi khám kết thúc, bọn họ trở về biệt thự.
Ngồi trong nhà, Y Nguyệt chán nản cầm cuốn sách.
"Cẩm nang làm mẹ" - Cô đã đọc đi đọc lại cuốn sách này cả nghìn lần rồi, chính là chờ đợi ngày đứa bé ra đời.
Cô lúc này vui lắm, nhưng cũng buồn lắm...!Vui vì tiểu hoàng tử sắp được nhìn thấy thế giới bên ngoài mà cô hay kể cho nó, còn buồn vì nó sẽ không có cha.
Đúng vậy, đứa trẻ này ra đời cũng là lúc cô phải rời khỏi đây, rời khỏi Duật Hoành và mọi thứ, cả những kỉ niệm dù đẹp dù xấu.
Chuyện này đối với cô mà nói như là một cuộc chia ly đầy đau thương vậy.
Tám tháng trời, cô đã quen với những con người và hình ảnh quen thuộc ở nơi đây.
Nhưng...!nghĩ đến con trai, cô ngậm ngùi mỉm cười.
Không phải chỉ là một mình nuôi con thôi sao? Cực quá thì kiếm một tên nam nhân để dựa dẫm, người như cô còn kiếm không được đàn ông sao?
Chợt giọng nói của Cố Duật Hoành làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
"Khả Khả đang nghỉ ngơi ở trên phòng, có gì cứ gọi Thư Đào giúp."
"Biết rồi, tôi sẽ không làm phiền bảo bối của anh đâu."
"Tôi...!sao tôi phát hiện cô luôn muốn đá xéo tôi nhỉ?"
Y Nguyệt cầm điện thoại lười biếng liếc mắt, không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Nhưng vừa mới mở lên thì cô đã bị Duật Hoành giật lấy điện thoại.
"Đừng chơi nữa, sóng điện thoại sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi.
Đọc cẩm nang làm mẹ bao nhiêu lần rồi mà mấy việc này còn không biết vậy?"
Cố Duật Hoành vất điện thoại xuống bàn, giúp cô tắt nguồn luôn.
Y Nguyệt nhìn anh, cảm giác như mình đang bị coi thường.
"Anh đi làm việc của mình đi!" - Cô nói giống như đang đuổi anh đi vậy.
Hiện tại chỉ còn mình cô là rảnh rỗi trong căn biệt thự này, chả có việc gì làm.
Tám tháng rồi, chiếc bụng bầu làm cô không hoạt động ở giới giải trí, nhưng các fans vẫn luôn trông chờ ngày cô tái xuất.
Bây giờ cô trở thành người phụ nữ ăn không ngồi rồi, căn bản không có việc gì cho cô lao động cả.
Điện thoại bàn chợt vang lên, Y Nguyệt đang cắn dở hạt hướng dương nên đã gọi cho Thư Đào.
Nét mặt của cô hầu nhỏ vẫn vậy, luôn hoạt bát và vui tươi.
Cô chạy ra chỗ điện thoại, ghé tai nghe.
Còn chưa kịp mở lời thì đầu dây bên kia đã nhanh nhảu nói.
"Chị Y Nguyệt đâu, tôi muốn gặp chị Y Nguyệt."
"Xin hỏi...!cô bé là ai vậy?"
"Cô lại là ai vậy? Tôi là em của Điềm Cận, mau đưa điện thoại cho chị Y Nguyệt."
Thư Đào nghe xong liền mỉm cười, hóa ra đây là cô bé Cố Tây Á mà Y Nguyệt thường xuyên nhắc tới.
Nó đã về nhà từ mấy tháng trước rồi.
"Thiếu phu nhân, là Cố Tây Á."
Y Nguyệt vui vẻ nhận lấy điện thoại, lâu lắm rồi cô cũng không nhận được điện thoại của nó.
"Nhớ chị rồi à? Sao lại gọi qua điện thoại bàn?"
"Bà ngoại nói người mang thai không nên tiếp xúc với điện thoại thông minh quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới em bé rất nhiều."
Y Nguyệt mỉm cười, nghe giọng điệu chắc con bé vẫn chưa biết tình hình hiện tại của cô.
Cũng phải, nó còn nhỏ, không thể để biết quá sâu về chuyện này.
Con bé lâu không được gặp cô nên rất nhớ, cả hai người trò chuyện một mạch cho tới chiều tối mới lưu luyến tắt máy.
Cô thở một hơi dài, đứa trẻ này bình thường tính khí khó ưa, mà sau khi thân thiết lại lại khiến người ta mệt đầu đến vậy.
Cất điện thoại xuống bàn, cô gọi.
"Thư Đào, có đồ ăn chưa?"
"Ồ, sắp xong rồi.
Thiếu phu nhân lên tắm táp trước đi, sau đó xuống là có đồ ăn nóng hổi."
"Thư Di đâu rồi? Cô ấy không giúp cô à?"
"Không không, chị ấy lên phòng giúp Khả Khả tiểu thư rồi."
Y Nguyệt gật đầu, mà...!Khả Khả thì cần giúp gì chứ? Đúng là làm màu.
Cô lên trên cầu thang, đúng lúc lại bắt gặp Khả Khả.
Vốn định tránh mặt cô nhưng chẳng hiểu là vô tình hay cố ý, cô ta lại cố ý va vào cô làm mình suýt nữa ngã, cũng may Y Nguyệt nhanh tay kéo lại, nếu không vạ đâu lại vào thân cô.
Khả Khả không cam lòng vì kết quả vừa rồi, cô cố ý gây gổ.
"Tần Y Nguyệt, đừng tưởng cô cứu tôi sẽ làm tôi mủi lòng mà xin cô ở lại nơi này."
Y Nguyệt cười bất lực, từ khi nào mà cô có cái suy nghĩ đó vậy, cái cô Khả Khả này ngốc rồi à, lại tự bịa đặt suy nghĩ cho người khác.
"Cô đang mơ à? Hay là lại suy từ bụng ta ra bụng người?"
Cô không muốn dây dưa thêm gì với Khả Khả, lỡ đâu lại tổn thương đến đứa con ở trong bụng.
Y Nguyệt bỏ tay cô ra tính tiếp tục đi, vậy mà Khả Khả vẫn không cam lòng, nói thêm một câu.
"Đừng