Những ánh nắng đầu tiên bắt đầu chiếu xuống mặt đất , màn đêm huyền dịu đã dần dần được thay thế bằng những tia nắng ấm áp . Những tiếng chim hót líu lo như đang chúc cho một ngày đẹp sẽ đến. Nhưng làn gió nhẹ nhàng ùa vào cửa sổ làm chiếc rèm nhẹ nhàng đu đưa theo gió.
Trong một căn phòng lớn được bố trí theo kiểu Châu âu sang trọng và quý phái . Một thân hình to lớn của một người đàn ông đang ôm lấy một thân hình nhỏ nhắn của một cô gái , hai người cứ vậy mà thanh thản mà nằm ngủ cho đến khi. Cô gái khẽ cựa mình dậy. Lúc này toàn thân nhất là phía dưới đôi chân của Diệp Băng Dao như đã bị xe cán qua cán lại vậy đau đến nỗi không thể nhúc nhích được. Lúc này bỗng cảm thấy dưới eo mình có đang giữ cô lại liếc mắt nhìn xuống . Bỗng chốc cả người khựng lại như bị hóa đá, đôi mắt mở to hết cỡ. Cố gắng dùng hết sự bình tĩnh còn lại mà hét lên.
\- Á!!!!!!!!!!
Người đàn ông lúc này đang ngủ thì bị tiếng hét đó mà cũng chợt tỉnh giấc, nhưng lúc nhìn thấy cô hắn lại không ngạc nhiên mà thay vào đó là một bộ mặt chán ghét
\- Mới sáng ra đã ầm ĩ hết cả lên rồi
Lúc này đầu óc cô như muốn vỡ vụn ra những chuyện hôm qua đã đem đi thiêu rụi hết rồi hoàn toàn không nhớ được gì cả "trời ơi mẹ ơi con phải làm sao bây giờ" ngắm nhìn thật kỹ người con trai lúc này bỗng khuôn mặt cô lại đen nghịt lại. Còn về Lăng Thần Vũ cũng đã nhìn rõ khuôn mặt cô hơn lúc này khuôn mặt hắn cũng không khả quan hơn cô là mấy. Khuôn mặt đen nghịt lại
\- SAO LẠI LÀ ANH / CÔ
"Trời ơi ông trời đúng là không có mắt mà, sao lại cho tôi ngủ với cái tên kiêu ngạo chết tiệt này chứ, rồi con phải chịu trách nhiệm với cái thằng mắc dịch này à trời" giờ đây muốn khóc cũng không xong cô lúc này chỉ biết trách trời trách đất . " Mẹ kiếp Cố Thừa Trạch, cậu chết chắc rồi " hắn lúc này tức giận không kém chỉ biết trách thằng bạn thân khốn nạn . Về phần cô đứng hình mất 3 phút cuối cùng nhớ đến lời mẹ dặn ". Có làm thì phảicó chịu ,mẹ đã dậy như vậy là phải nghe theo, quyết định rồi mày là Diệp Băng Dao cơ mà"
\- Anh không cần phải lo lắng đâu tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh
\- Cái gì?
\- Tôi nói tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh và tôi muốn anh bỏ cái nghề này đi. Mặc dù tôi vẫn chưa có việc làm nhưng tôi sẽ nhanh chóng tìm được và cung cấp cho anh đầy đủ, Vì vậy tôi muốn anh bỏ cái nghề này đi.
\- Bỏ nghề? Bỏ nghề gì?
\- Thì cái nghề này đó ,cái nghề này này
Vừa nói cô vừa múa tay múa chân diễn tả cho hắn . Còn về phần hắn nhận ra việc cô đang ám chỉ đều gì lúc này cả khuôn mặt anh đều đen nghịt hết rồi chứ không phải là một nửa như lúc nãy nữa . Từ khi cha sinh mẹ đẻ chưa có một ai dám sỉ nhục hắn như vậy mà lần này còn là lần thứ hai rồi đã thế còn nghĩ anh là trai bao nữa chứ . Khí lạnh từ từ toát ra khắp căn phòng trở nên lạnh giá, lúc này cả sống lưng cô đều đã nổi hết cả da gà lên rồi " Ôi má ơi hình như con chọc nhầm người rồi nhỉ thưa bồ tát " Lúc này Băng Dao không khỏi rùng mình cố gượng lấy một nụ cười
\- Ha..Ha.. nếu cảm thấy khó bỏ nghề lắm thì thôi tôi cũng sẽ không nhận trách nhiệm nữa nha
\- Không không .Cô phải chịu trách nhiệm với tôi chứ phải không cô nàng hào phóng
\- Ờ...ờ.. anh chịu bỏ nghề rồi à
Hắn lúc này