Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, ngày đám cưới đã đến trong phòng trang điểm Hạ Tiêu Lạc đang được các nhân viên chăm sóc tận tình ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương thật quá lạ lẫm quá khác với ngày thường bởi vì cô là người có gương mặt đẹp sẵn nên bình thường cô ít khi động đến mĩ phẩm, cuối cùng mình cũng phải lấy anh ta sao còn nghĩ đến tận năm 30 tuổi mới có thể lấy chồng ai ngờ mới có hai mươi mấy tuổi đã phải lấy chồng rồi đã vậy còn là người mà mình không yêu nữa hazzzz cuộc sống này thật không như ta nghĩ đang mải mê suy nghĩ thì có giọng nói lanh lảnh từ cửa chuyền vô Bạch Lộ Hy từ bên ngoài bước vô tươi cười
" Cô bác sĩ Hạ xinh đẹp của tôi ơi "
Tiêu Lạc nhìn cô bạn mình ủa rồi tui đang đau khổ mà sao nó vui hớn hở vậy ta
" Hôm nay bé con xinh lắm " Lộ Hy nâng cằm Tiêu Lạc lên cười cười chêu
" Đừng có chọc tui " Tiêu Lạc đưa cổ ra khỏi tay Lộ Hy rồi xoay người lại vào gương
" Ủa ủa sao buồn thế tươi lên nay là ngày vui của bà mà " vừa nói Lộ Hy vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh Tiêu Lạc
Câu hỏi vẫn không có câu trả lời Lộ Hy lại tiếp tục chêu chọc bạn mình
" Hôm nay tui đã phải tặng bà một cái phong bì đỏ to lắm rồi đó "
Hôm nay cô được diện lên người chiếc váy cưới duy nhất trong đời, nhìn vào ai cũng biết chiếc váy này là hạng đắt tiền khó mua nổi mà đây lại là đồ mà ông cụ Kiều đặt làm riêng cho cô cho nên mặc xong một là cô giặt rồi cất đi hai là vất vô xọt rác chứ người giàu họ có cần đâu cô thầm nghĩ " đúng là nhà giàu xa xỉ đến váy cưới cũng phải làm riềng "
Tóc cô được búi gọn lên chỉ để một ít uốn cong xuống 2 bên gò má cùng vương miện được gắn vải von chùm xuống qua vai cô
( mình lười miêu tả váy cưới nên mình để hình nhé)
Đến giờ lành Tiêu Lạc khoác tay ba mình đi trên bục tiến về phía chú rể, lúc này nhìn anh vẫn thế vẫn khoác trên mình bộ vest đen khuôn mặt vẫn lạnh như băng không có chút biểu cảm nào.
Còn anh khi vừa nhìn thấy cô khoác trên mình bộ váy cưới đi trên bục thì trái tim anh lại lỡ một nhịp anh nghĩ bụng" mày bị sao vậy Kiều Trạch Dương, người mày thích chỉ có cô gái ấy thôi tỉnh táo lại đi " anh chấn chỉnh lại và không dám nhìn thẳng cô
Ông Hạ đặt tay con gái mình vào tay Kiều Trạch Dương, mắt ông long long nước tay run run nhìn cô rồi lại nhìn anh võ nhẹ lên tay hai người
" Ba giao con bé cho con mong con chăm sóc tốt cho nó "
Lúc này cô gần như muốn òa lên ôm ba mà khóc nức nở rồi, ba cô nói xong rồi đi xuống khỏi bục đứng cạnh mẹ cô.
Mẹ cô nắm tay ba cô an ủi
" Đừng lo lựa chọn của em cho con bé sẽ không sai đâu, nó sẽ hạnh phúc "
Ông Hạ gạt đi giọt nước mắt của mình ôm vai vợ mình rồi nhìn về phía khán đài
Sau khi làm xong tất cả mọi nghi lễ thì các vị khách dưới khán đài hô to với nhau " hôn đi hôn đi ".
Cô còn chưa kịp nghĩ gì thì hắn đã kéo cô lại đặt lên môi cô một nụ hôn nhưng nụ hôn này chắc chỉ kéo dài trong 5s thôi rồi hắn buông cô ra.
Tiêu Lạc thầm mắng hắn" tên Kiều Trạch Dương chết tiệt cướp đi nụ hôn đầu của cô, nhưng sao tim mình cứ đập thình thịch vậy lẽ nào mày lại thích nó, không thể nào " Cô cứ tự phủ nhận những suy nghĩ của mình
Ở một góc nào đó 2 người bạn của anh đang cười rất là tươi, Hàn Tu Kiệt nâng li rượu lên với Giang Lập Thành
" Nào, nào nâng li chúc