Trụ sở cảnh sát
Lâm Chí vừa từ phòng thẩm vấn ra không ngờ Hạ Tiêu Lạc lại ở đây, thấy cô liền biết cô đến tìm ai anh đi lại chỗ cô đang đứng
“Muốn gặp Kiều Trạch Dương sao?”
Nghe xong cô liền gật đầu mặc dù chưa nhìn thấy anh bao giờ nhưng nếu anh nói vậy chắc là biết chồng cô
Lâm Chí nheo mắt nhìn cô lạnh lùng nói
“Hiện giờ bất kì ai cũng không được gặp cậu ta đâu cô đừng ở đây phí công phí sức”
Hạ Tiêu Lạc mắt đã ngấn lệ nhìn anh làm Lâm Chí có chút giật mình.
Anh quýnh quáng không biết làm gì cụp mắt thở dài
"Được rồi… được rồi
Cô đừng có khóc đi theo tôi"
Nghe vậy cô quệt hết nước mắt đi vui mừng nắm lấy tay anh cảm ơn
"Cảm ơn anh
Cảm ơn anh nhiều lắm"
“Đừng vui mừng quá tôi chưa nói xong”
Lâm Chí đưa mắt nhìn biểu cảm của cô
"Chỉ đưa cô nhìn anh ta qua kính thôi
Chưa có lệnh không thể gặp được"
Hạ Tiêu Lạc suy nghĩ thôi thì nhìn anh cũng được để biết là anh vẫn ổn cô cũng đồng ý
“Không sao chỉ cần thấy anh ấy cũng được”
Lâm Chí gật đầu anh liếc mắt ra ngoài sở cảnh sát nhìn Vương Bân, thu mắt lại dẫn đường cho cô
Cô theo Lâm Chí vào một căn phòng trong đó chỉ có những thiết bị âm thanh và tai nghe nhìn lên đối diện anh đang cúi mặt xuống nhìn gì đó.
Thấy anh nước mắt cô lại rơi ra mới có một hôm thôi sao mà anh khuôn mặt anh hốc hác quá
Từ khi nào Lâm Chí lại qua bên phòng anh anh ta nói gì đó với anh anh chỉ gật đầu rồi anh ta ra ngoài
Lúc này anh kéo cái mic trên bàn lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô, anh đưa bàn tay bị còng lên chỉ vào cái tai nghe trong phòng cô đang đứng
Hạ Tiêu Lạc liền hiểu vội ngồi xuống ghế đeo tai nghe vào
“Lạc Lạc”
Nghe giọng nói của anh làm nước mắt cô lại không ngừng rơi xuống.
Mặc dù không thấy cô nhưng anh biết cô vợ nhỏ của anh đã khóc nhè rồi
"Đừng khóc anh không sao
Anh sẽ sớm trở về với em và con nha…"
Cô bên kia không nói gì chỉ gạt nước mắt gật đầu với anh
"Ở ngoài không có anh em phải cẩn thận biết không đừng tin tưởng bất kì ai cả
Nhất là Lục Tư Đằng anh ta không đơn giản đâu"
Nếu bây giờ cô chưa biết gì thì có lẽ câu nói của anh sẽ làm cô bất ngờ và thắc mắc nhiều lắm nhưng cô đã biết con người thật của Lục Tư Đằng rồi
Kiều Trạch Dương dịu dàng nhìn cô vợ nhỏ ở bên kia
"Chăm sóc tốt cho bản thân đừng bỏ bữa
Đi lại cẩn thận có chuyện gì nói với anh thì tìm Lâm Chí"
Nghe anh nói tâm trạng cô đỡ hơn rất nhiều nhưng thời gian có hạn, Lâm Chí mở cửa phòng vào.
Cô vẫn nghe được câu cuối