Khoảng không lạnh lẽo cả căn phòng chỉ còn lại 2 bóng đèn ngủ soi sáng một khoảng giường.
Hạ Tiêu Lạc ngồi tựa lưng vào thành giường xoa cái bụng của mình
“Bé con có nhớ ba không?”
“Mẹ nhớ ba con lắm”
Mấy đêm chỉ có mình cô ngồi trò chuyện với bé con, lần nào cô cũng kể về anh cho bé con trong bụng nghe những lúc nhớ anh cô chỉ muốn oà lên mà khóc nhưng lại tự dặn bản thân mình phải mạnh mẽ vì Kiều Trạch Dương, anh ấy dặn cô phải tự chăm sóc cho bản thân và con của cả hai người
Cô mệt mỏi không nghĩ nữa quay người điều chỉnh gối tắt đèn rồi nằm xuống ôm chiếc gối mà anh nằm vào người biết là mùi hương của anh đã không còn vương trên gối nhưng ôm vào lòng khiến cô an tâm hơn như được nằm trong lòng được anh ôm vậy
12:00
“Cạch”
Tiếng cửa phòng mở ra bóng người đàn ông cao lớn bước vào một cách nhẹ nhàng như sợ đánh thức người con gái đang ngủ trên giường kia
Anh ta nhếch đôi môi mỏng lên nhẹ nhàng đi tới rồi leo lên giường của Hạ Tiêu Lạc.
Cô cảm nhận được một bên giường mình bị lún xuống liền giật mình mở choàng mắt ra hét lên như biết được suy nghĩ của cô anh ta liền đưa tay bịt lấy miệng cô lại
“Ư…ư…ư”
Hạ Tiêu Lạc chỉ còn có thể ú ớ dãy dụa đánh vào tay hắn đột nhiên hắn ghé sát mặt lại
“Là anh”
Giọng nói này cô mở to mắt không dãy dụa nữa lúc này anh mới bỏ tay ra khỏi miệng cô.
Hạ Tiêu Lạc nhanh chóng bật đèn lên để xác nhận có chút không tin chả phải anh vẫn đang ở sở cảnh sát sao
Đèn ngủ sáng lên có thể nhìn rõ khuôn mặt của kẻ ngồi trên giường thật sự là anh.
Cô oà lên khóc anh quýnh quáng liền ôm lấy vuốt ve, xoa xoa đầu cô dỗ dành
"Sao lại khóc
Anh về không vui sao?"
Cô gật đầu xong lại lắc đầu nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt trắng trẻo của cô.
Qua một lúc chỉ còn nghe thấy tiếng xụt xịt của Hạ Tiêu Lạc anh mới buông cô ra đưa tay lau nước mắt cho cô
“Xin lỗi thời gian qua đã để em