Chẳng ai mà không mong muốn bản thân có một gia đình ấm no, hạnh phúc có cha có mẹ cả.
Nhưng đâu phải cứ muốn là ông trời sẽ ban cho như vậy, nó thậm chi còn đi ngược lại ý muốn của chúng ta
Và gia đình Mạc Gia Uyên cô cũng vậy, cô cứ nghĩ gia đình cô là hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng không nó không hề hạnh phúc như cô nghĩ
Năm đó mẹ cô là Mạc Như Ngọc con nhà gia giáo, tiểu thư danh giá, nhưng vì năm đó lấy ba cô là Lâm Nghị, bà cứ nghĩ ông ta yêu bà thật lòng nhưng ông ta yêu bà là vì tài sản gia đình bà
Mạc Như Ngọc là con một nên tài sản được ông ngoại Mạc giao cho trước khi mất, bà vì yêu Lâm Nghị một cách mù quáng tin tưởng ông ta bị ông ta lừa lấy đi mất tất cả
Mạc Gia Uyên là chuyện ngoài kế hoạch của ông ta nên ông ta chẳng ưa gì cô, vậy nên lúc khi ông ta có được tất cả liền đuổi cô và mẹ cô còn có cả bà ngoại cô ra khỏi nhà không một xu dính túi khiến cả ba người nhà cô phải về quê ngoại sống
Còn Lâm Nghị ông ta lấy vợ mới còn có cả con riêng là Lâm Như.
Lúc trước cô được đặt tên là Lâm Ngọc Diệp nhưng sau khi rời đi mẹ cô đã đổi thành Mạc Gia Uyên
Chuyện đáng buồn hơn là mẹ cô ôm hận buồn bã đến mức phát bệnh mà mất đi sau khi cô lên 10 tuổi bỏ lại cô và bà ngoại sống nương tựa vào nhau qua ngày.
Ngoại rất thương cô và cô cũng thương ngoại nữa
Năm mà mẹ cô mất cô đã rất buồn hôm nào đi học cũng ghé lại công viên ngồi thẫn thờ đến chiều tối mới chịu về
Cũng là năm đó có một anh trai nhỏ đã khiến cô tươi cười trở lại, lúc đó cô đang đến công viên thì thấy một anh trai ngồi ở đó buồn bã, nhìn có chút lạnh lùng đáng sợ nhưng lại rất đẹp trai khiến cô nhìn mãi không chớp mắt
Mạc Gia Uyên lấy hết can đảm đi lại gần trên tay cầm một cây kẹo mút, hai mắt long lanh nhìn anh trai nhỏ hỏi “ Anh gì ơi! Anh buồn sao ạ ”
Cậu con trai ngẩn đầu lên nhìn cô gái nhỏ nhắn trên vai còn đeo chiếc balo màu hồng rất đáng yêu hai mắt long lanh đang nhìn anh, chẳng hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt ấy anh lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều
Mạc Gia Uyên thấy anh không trả lời liền chìa kẹo ra cho anh rồi nói “ Em cho anh này, anh đừng buồn nữa kẹo dâu rất ngon đấy ” Gia Uyên ngồi xuống cạnh anh lúc này anh mới nhận kẹo từ tay của cô bé
“ Anh mới đến đây sao? Nhìn anh rất lạ ” Gia Uyên miệng ríu rít hỏi anh đẹp trai trước mặt
“ Ừm! Em đi học về sao không về nhà? ” Anh nhìn cô đeo balo trên vai nên buộc miệng hỏi
Mạc Gia Uyên nhìn anh mỉm cười tươi “ Hôm nào em cũng đến đây một tí mới về ạ, còn anh anh ở đây không sợ gia đình đi kiếm sao ạ? ”
“ Không, họ chỉ bận lo cho công việc thôi ” Nghe cô hỏi đến