Tất cả đều được chuẩn bị xong vào đúng ngày mà bên Thiên Long sẽ vận chuyển chuyến hàng quan trọng của họ, ở phía Bắc bến cảng hiện tại mọi thứ chỉ đợi tàu của Thiên Long cập bến.
Mọi hành động đều chia theo vị trí để làm Tần Gia Hào cùng với Mạc Gia Uyên, lúc đầu anh không định để cô đi vì nó quá nguy hiểm, nhưng do cô nói nếu không cho đi thì sẽ đá cổ anh đi nên anh đành phải cho cô đi thôi, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cô bé nhà anh.
Mạc Tư Thần cùng với La Hoàng Nhi đi cùng với hai người kia, Trần Khiêm và Dư Nhất Minh, Từ Hàn Vũ đi cùng nhau, mặc dù trước đó ngoại trừ Trần Khiêm thì cả hai người bọn họ đều muốn đi theo Mạc Gia Uyên nhưng bị Tần Gia Hào diệt ngay cái hi vọng đó.
“ Đến rồi ” Tần Gia Hào ngồi ở một vị trí vô cùng khuất, trên tay cũng cầm sẵn súng.
Nghe tính hiệu tất cả mọi người đều vào thế chờ đợi, như đã định đúng 5 phút sau tàu chở hàng cập bến, phía sau còn có một chiếc tàu hộ tống trên đó có tên sát thủ và Lâm Như.
Ngay khi bọn họ vừa đưa thùng hàng xuống mặt đất thì tiếng súng tỉa đã vang lên, từng người rồi từng người một của Thiên Long trở tay không kịp liền nằm xuống cạnh thùng hàng.
“ đoàng ”
Sau khi phát súng cuối cùng kết thúc, người của Tần Môn thuận lợi lấy được thùng hàng, cùng lúc đó thùng hàng vừa đặt lên xe được chở đi thì chiếc thuyền phía sau tiếng súng nổ lên một phát một liền ngã quỵ một người của Tần Môn.
Trên thuyền bước xuống là một người phụ nữ đoán không lầm là Lâm Như còn người đàn ông là tên sát thủ, người đàn ông đó ung dung đút hai tay vào túi quần nói lớn.
“ Ra đây đi, núp mãi như rùa rụt cổ vậy? ”
Không cần hỏi cũng biết cậu ta phát hiện bọn người Tần Gia Hào ở đây rồi, vừa nghe xong tất cả 4 người bọn họ đều ung dung đứng dậy không một chút sợ hãi nào.
Tần Gia Hào nắm lấy tay Mạc Gia Uyên bước ra theo sau là Mạc Tư Thần và La Hoàng Nhi cũng bước ra, cả sáu người đối mặt với nhau, phía sau đều có thuộc hạ đầy ấp cả một bến cảng.
“ Kêu người của mày trả lô hàng lại cho tao, tao không muốn nói nhiều ” Tên sát thủ đó hắn vừa nói vừa liếc nhìn Mạc Gia Uyên.
Mạc Gia Uyên cũng nhìn anh ta cảm thấy hình như giọng nói này có chút quen quen thì phải? Cả ánh mắt cũng thấy rất quen nữa.
“ Địa bàn của tao từ đầu đã có quy định không buông hàng cấm, bọn mày làm sai thì tao tất nhiên phải tịch thu rồi ” Tần Gia Hào rất bình thản đáp lại không hề mang theo sợ hãi chút nào.
“ Nếu không đưa thì đừng trách bọn tao ” Lâm Như rút súng chỉa thẳng vào Mạc Gia Uyên, tất cả mọi người đều rút súng như cô ta cả hai bên đều chỉa vào nhau.
Mạc Gia Uyên hừ lạnh một cái nói “ Bọn mày làm gì? Định giết bọn tao à? ”
Lâm Như nghe Gia Uyên khích liền tức giận muốn bóp cò nhưng tên sát thủ liền ngăn lại “ Mục tiêu là thùng hàng ”.
“ Tao nhắc lại có trả không? ” Hắn ta bắt đầu mất đi kiên nhẫn mà giọng có chút nâng lên.
“ Đừng nói nữa tao không trả quy tắc địa bàn của tao bọn mày muốn nhúng tay vào phá nó sao? ” Tần Gia Hào bật cười nói lớn, ánh mắt lạnh tanh nhìn người trước mặt.
“ Đ*** g.
i.
e.
t tụi nó cho tao bất cứ đứa nào cũng không cần chừa lại ” Hắn ta hô to.
Vừa dứt câu Tần Gia Hào đã nhanh nắm lấy tay Gia Uyên chạy nấp vào một góc khuất có tản đá lớn che lại, Mạc Tư Thần cũng phản ứng rất nhanh nắm lấy tay Hoàng Nhi chạy nấp vào một góc khác.
Xem ra tình hình này có vẻ căn đấy, Mỗi một tên đến gần Tần Gia Hào liền bắn quỵ một tên, cho đến khi ánh mắt của Lâm Như rơi lên người của Mạc Gia Uyên thì cô ta liền bóp cò, tiếng súng vang lên.
Viên đạn bay sướt qua bắp tay cô Mạc Gia Uyên bất ngờ khẽ rên “ aa”
Ngay sau đó tiếng súng một lần nữa vang lên bắn trúng cổ tay của Lâm Như cây súng trên tay cô ta cũng vì thế mà rơi xuống, ôm cổ tay đang chảy máu của mình.
Tần Gia Hào nghe tiếng cô liền phản