Cuộc sống hôn nhân của Ngọc Diệp cứ trôi qua như vậy, từ khi nào cô lại quên đi anh trai nhỏ mà đem lòng yêu chồng trên danh nghĩa của cô mất rồi là do một người không biết ngày gặp lại còn một người ngay bên cạnh.Là do xa mặt nên cách lòng sao?
Cô đang thẫn thờ thì đột nhiên điện thoại reo lên
“ Reng....!Reng....!Reng ”
“ Alo ” giọng cô nhẹ nhàng vang lên
“ là anh! Em có rảnh không hôm nay công ty anh có tổ chức triển lãm tranh em có muốn đến không? ” Giọng Từ Hàn Vũ dịu dàng vang lên đúng đối với cô anh ta lúc nào cũng nhỏ nhẹ dịu dàng cả
“ Thật sao? Em có thể đến sao ạ? ” Ngọc Diệp nghe liền cảm thấy vui, từ nhỏ đã rất thích vẽ, cô cố gắn theo đuổi nhưng lại bị Gia Hào bắt nghĩ học
“ Được chứ! Em cứ chuẩn bị 6h tối anh đến đón em ”
“ Em cảm ơn ” Ngọc Diệp vui vẻ lên hẳn, dù sao dạo này Gia Hào cũng không để ý đến cô nữa nhưng cô cũng chẳng để tâm làm gì vì cô thừa biết bên ngoài còn rất nhiều cô gái hơn cô về mọi mặt xứng đáng ở bên cạnh anh hơn
Đến 6h chiều Ngọc Diệp chỉ mặc một chiếc váy trắng trễ vai dài ngang gối trông cô rất xinh và dịu dàng
Đúng giờ Từ Hàn Vũ cũng đến đón cô, ngồi trên xe cả hai đều im lặng không biết nói gì.
Hàn Vũ thấy vậy liền lên tiếng trước
“ Em có muốn ăn chút gì không? Trên xe có bánh vị dâu tây em thích ăn nhất ”
Nói rồi Từ Hàn Vũ thuận tay lấy cho cô một chiếc bánh dâu vị dâu tây mà cô rất thích ăn.
Cô cầm lấy chiếc bánh rồi cảm ơn anh
Đến nơi tổ chức triển lãm anh và cô bước vào trong, bên trong có rất nhiều tranh được vẽ một cách rất tinh xảo, và truyền cảm hứng....
Từ Hàn Vũ đi tiếp khách nên để Ngọc Diệp tự do tham quan dù vậy anh vẫn quan sát cô rất kỉ
Ngọc Diệp xem một lúc thì đờ người đứng nhìn bức tranh chỉ là một bức tranh vẽ hoàng hôn trên biển có dáng người con gái đang nhìn xa xăm, cô lại thấy nao lòng, chẳng hiểu sao cũng rất thích rất muốn mua nhưng cô đủ tiền sao?
Từ Hàn Vũ thấy cô đờ người thì đi lại