Ba ngày sau Mạc Tư Thần vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, bọn anh cũng cho người tăng cường canh gác để bảo vệ, hiện tại Thiên Long vẫn chưa có động tĩnh gì nên cũng yên tâm, bọn họ chắc chắn không manh động.
Hôm nay Tần Gia Hào phải đến công ty, anh đã vắng mặt lâu như vậy rồi, nếu còn ở nhà Trần Khiêm nhất định không tha cho anh.
“ Đi làm sao? ” Mạc Gia Uyên cầm cốc nước từ dưới bếp đi lên nhìn thấy Tần Gia Hào áo vest chỉnh chu.
Tần Gia Hào gật đầu đi lại chổ cô “ Ừm không đến công ty lâu như vậy rồi một mình Trần Khiêm làm không hết, chiều sẽ mua bánh trứng về cho em ” nói xong liền hôn lên trán Mạc Gia Uyên.
Mạc Gia Uyên gật đầu bình thản, hôm nay cô cũng định rủ Mộ Ý Thư ra ngoài một chuyến cho khuây khỏa, mấy ngày qua nhiều chuyện như vậy cũng quá căn thẳng rồi.
Cô đứng nhìn Tần Gia Hào một lúc, đến tận bây giờ cô cũng không biết có nên tha thứ hay không, mấy ngày qua Tần Gia Hào chăm cô từng chút một, thái độ cực kỳ khác trước đây.
Nhưng cô không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
Thôi thì đi lên lầu thay bộ quần áo rồi đi đón Ý Thư đến trung tâm mua sắm.
Mạc Gia Uyên vẫn giữ thói quen cũ quần áo đơn giản, cô cũng không thích bận quá cầu kỳ chỉ khiến người khác chú ý.
Khoác lên mình là chiếc váy màu trắng, chân váy dài qua gối, phía trên trễ vai làm lộ rõ bờ vai trắng noãn của cô.
Chiếc Ferrari cùng màu với chiếc váy Mạc Gia Uyên, lái thẳng đến biệt thự của Trần Gia nói chính xác hơn là nhà Trần Khiêm.
Hai người này có hôn ước nên bị gia đình bắt sống chung cho quen trước.
Mộ Ý Thư trên người là chiếc váy màu hồng nhạt hai dây, dài vừa đến đầu gối nhìn vô cùng xinh đẹp.
“ Vẫn chưa hết giận sao? ” Mạc Gia Uyên vừa lái vừa lên tiếng.
Mộ Ý Thư bĩu môi nói “ Các cậu giấu tớ lâu như vậy, còn hại tớ lo muốn phát bệnh ” bọn họ cái gì cũng giấu chung quy chỉ muốn tốt cho cô nàng.
Mạc Gia Uyên bật cười với sự trẻ con của Ý Thư “ Hôm nay chở cậu đi chuộc lỗi ”.
Đi đến trung tâm mua sắm, Mạc Gia Uyên cho Mộ Ý Thư tùy ý lừa chọn mấy món cô nàng yêu thích, dù sao Gia Uyên cô đây chưa bao giờ thiếu tiền, tiền của cô dư có thể mua hết chổ này cho Ý Thư và Hoàng Nhi.
Cứ thấy Ý Thư nhìn cái nào Mạc Gia Uyên liền chọn cái đó, còn lấy mỗi cái một màu, không những vậy họ còn chọn quần áo cho Hoàng Nhi.
“ Yo! Đây chẳng phải đứa con rơi của ba tôi sao? ” một giọng nói quen thuộc, mà Mạc Gia Uyên không bao giờ quên được.
Lâm Như ở ngay phía sau, vẻ mặt ghen ghét nhìn cô và Ý Thư lên tiếng.
Mộ Ý Thư nhìn cô ta thôi đã không ưa rồi, sao đi đâu cũng gặp