Không gian như dừng lại ở cái nắm tay của Kỷ Thiên.
Từng thanh âm, mỗi câu mỗi chữ khi nãy của anh vẫn còn vang lên không ngừng trong đầu Diệp Yến.
Ai nói cô ấy không có ai cưới?
Tôi là bạn trai của cô ấy!
Chúng tôi sắp kết hôn rồi!
Chuyện gì xảy ra vậy, Diệp Yến khó mà tin được, mọi chuyện diễn ra kiểu này.
Cô làm mĩ nhân cứu người ta, người ta làm anh hùng quay ngược lại muốn cưới cô, còn giúp cô gạt phăng đi hết mấy cái lời châm biếm khó nghe kia.
Nhưng mà cô và người đàn ông này, có quen nhau sao?
Bọn họ chẳng qua là người lạ gặp giữa đường, thấy bất bình thì không thể đứng làm ngơ thôi.
Làm gì có bạn trai, làm gì có kết hôn!
Đây chắc chắn là mơ, là mơ thôi, Diệp Yến cô tu bao năm, cuối cùng cũng được đàn ông nắm tay, ông trời ơi, cô cảm thấy bản thân cô sao mà giống quốc vương nữ nhi quốc trong tây du ký quá, má ơi, vừa gặp đường tăng đã yêu à?
Giữa cái lối đi thênh thang, Kỷ Thiên đang nắm tay Diệp Yến, anh cũng quên mất là bản thân đang làm cái gì, lại tự tiện nắm tay con gái nhà người ta.
Chẳng qua là thấy cô bị châm biếm, anh khó mà nuốt xuống được, càng huống hồ, cô chính là người mà anh đã nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy lúc trên tàu.
Nhìn cô bị từng người xoi mói, nói xì xầm như vậy, trong lòng anh vậy mà lại dâng lên một cỗ chua xót khó nói, là cảm thông hay thương hại anh không biết, nhưng anh có thể khẳng định, anh chính là không nỡ để cô bị những lời như vậy làm cho tổn thương.
“Anh…anh buông tay tôi ra có được không?” Diệp Yến dùng hết lí trí còn lại mở miệng nói cùng Kỷ Thiên.
“À…hả?” Kỷ Thiên hoàn hồn vội buông tay, hai người lập tức rơi vào cái không khí ngượng ngập, anh nhìn cô, cô nhìn anh, cuối cùng hai đứa quay sang chỗ khác tự mình đỏ mặt.
Vừa lúc này, quản lý nhà hàng đi vội ra, ban nãy ầm ĩ lớn quá, anh ta thật sự không dám ra mặt, huống hồ còn là Châu Sinh, Châu thiếu của Châu gia, đắc tội thật không biết có còn đường mà làm ăn không?
“Thật ngại quá, lúc nãy tôi không dám ra mặt cho hai vị, hai vị dùng đồ tự nhiên, miễn phí ạ, coi như tôi tạ lỗi với hai vị.” Quản lý nhà hàng nói, tỏ vẻ áy náy không thôi, trách sao được anh ta, Châu Sinh kia cũng không phải người mà một quản lý nho nhỏ như anh ta có thể đụng vào.
Được mời ăn miễn phí, Kỷ Thiên đương nhiên không khách khí, ăn không mất tiền, cớ sao không ăn?
Mà trong mắt của Diệp Yến lúc này, Kỷ Thiên chính là một chàng trai nghèo, được ăn miễn phí thì hưng phấn đến mất hình tượng, không có cái dáng vẻ ngầu đét khi nãy.
“Cô có ăn cùng tôi không?” Kỷ Thiên hỏi Diệp Yến, nếu có thể cùng ngồi ăn với cô, vậy thì còn gì bằng.
Diệp Yến còn chưa biết nên trả lời ra sao, đã bị Kỷ Thiên tự nhiên nắm tay cô kéo đi vào bên trong.
Ui trời, lại nắm tay cô nữa rồi!
Cái người này!
Diệp Yến có chút không biết làm sao với anh chàng này.
Cô nhìn bóng lưng của Kỷ Thiên đang đi phía trước, như có như không mà cảm thấy đôi chút hơi quen mắt, giống như từng gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi lại không có nhớ đã từng gặp người này ở đâu.
Bị nắm tay kéo đi, cô có hơi phản cảm một chút, nhưng không hiểu sao, bản năng phụ nữ lại cứ mặc để cho anh nắm tay như vậy mà dẫn đi.
Hình như, nắm tay thì cũng không tệ lắm.
Hai người được người quản lý kia dẫn tới một căn phòng khá là ấm cúng.
Ánh đèn neon màu vàng nhạt, mấy cái chậu kiểng bon sai nhỏ đặt trên bệ cửa sổ sát đất, một bộ bàn ghế thấp, trên bàn có một bộ ấm trà bằng gốm thượng hạn.
Diệp Yến ngồi xuống đối diện với Kỷ Thiên, hai người chờ quản lý bảo nhân viên dọn món lên.
Lúc quản lý rời khỏi phòng, Diệp Yến lúc này đã bình thản hơn một chút, cô mới mở miệng nói: “Khi nãy, cảm ơn anh nha, cái đó…tôi còn chưa biết tên của anh.”
Kỷ Thiên lấy ấm trà tiện tay rót hai ly nước vừa đủ, anh hơi nhấp ngụm trà, mới đáp: “Không có gì, tôi không thích người khác bắt nạt phụ nữ, nhất là lại đâm chọc bằng môi mép như vậy.”
Anh vừa nói lại nheo mắt nhìn cô, Diệp Yến có một khuôn mặt rất sắc sảo, chân mày cô đen, đôi mắt không quá to, cũng không quá nhỏ, rất dễ nhìn.
Nước da cô rất trắng, lại mịn, Kỷ Thiên có chút khó hiểu khi mà một cô gái nhìn qua rõ ràng là yếu đuối như Diệp Yến, lại chọn nghề cảnh sát.
Đúng là phi thực tế hết sức.
Nhỏ nhắn như kia, ngoại trừ khuôn mặt sắc xảo lạnh lùng thì anh thật không dám đem cô gán vào hình tượng một thiếu uý vào cái hôm trên tàu ấy.
Thấy Kỷ Thiên nhìn cô chằm chằm, Diệp Yến có chút nóng lòng, cô hơi cúi đầu, mới bạo gan nói: “Kỷ Thiên, chuyện khi nãy, anh nói là giúp tôi hay là…”
Cái vế sau, Diệp Yến có ăn mười lá gan của cọp cũng không dám hỏi thẳng Kỷ Thiên, dù sao cô cũng là phụ nữ, thẳng thắn quá không biết anh ấy lại nghĩ xấu về mình.
Kỷ Thiên cười một cái, “Tôi chỉ giúp cô thôi, cô đừng cho là thật.”
Quả nhiên như vậy.
Diệp Yến có chút hụt hẫng cúi đầu hơi thấp, giọng càng nhỏ, “Vậy sao…”
Kỷ Thiên nhìn cô gái đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, anh bất giác bật cười, bỗng nhiên giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, “có điều, nếu mà cô muốn, tôi cũng không ngại có tiếng, cũng có miếng!”
“Hả…anh nói sao?” Diệp Yến kinh ngạc nhìn Kỷ Thiên.
Anh đang định lặp lại thì…
Đúng cái lúc này nhân viên nhà