Rời khỏi nhà, Kỷ Thiên bất ngờ gặp một cái vấn đề nữa, ngay tại cổng lớn.
Đó là cái đám vệ sĩ lúc chiều thấy anh đi vào, lúc này thấy anh đi ra, còn đổi một thân quần áo khác, cái lúc này liền muốn thể hiện mà định làm khó Kỷ Thiên.
Hắn bước tới chặn đường Kỷ Thiên, lớn giọng nạt nộ, “Này cậu kia, có thấy tối không, còn muốn đi đâu?”
Kỷ Thiên nhìn cái đám vệ sĩ này, trong lòng muôn vàn là chán ghét, người có tư cách nói chuyện với anh còn chẳng có mấy ai đâu.
Bọn họ lại là cái thá gì?
“Bản thiếu gia tôi đi đâu, còn phải báo cáo chon các người?” Kỷ Thiên đi tới, lạnh nhạt đáp.
Đám vệ sĩ nhìn nhau, liền kinh ngạc.
Đây còn chẳng phải là cái tên trai bao lúc chiều khép nép năn nỉ bọn họ xin vào nhà sao? Bây giờ thế nào lại trở thành thiếu gia, tên cầm đầu vệ sĩ bỗng nhiên bật cười, khinh thường nhìn Kỷ Thiên mà nói: “Cái gì, nói đùa đấy à thằng nhãi kia, mày mà là thiếu gia, thì chắc tao đây là ông chủ ở đây đấy.”
Hắn nói rồi cợt nhả mà cười với đám đàn em, bọn kia cũng hùa theo cười cợt châm chọc Kỷ Thiên.
“Vậy sao?” Kỷ Thiên hai tai tựa tiếu phi tiếu mà đút vào túi quần, đôi mắt âm hiểm nhìn chằm chằm vào đám vệ sĩ kia, khiến cho bọn họ bị anh nhìn thấu lại vô thức tự giác mà lùi lại phía sau vài bước.
Bản năng cho bọn họ biết, sắp có thứ đáng sợ xảy đến.
Kỷ Thiên đang rất bực bội trong lòng, còn chưa có chỗ đến phát tiết, vừa hay bọn người này tự tìm đến, nếu vậy thì anh đây cũng không cần khách sáo làm gì nữa, mượn bọn họ chơi cho đỡ chán vậy.
“Đây là bọn mày tự mình tìm đấy.” Kỷ Thiên lạnh lẽo mà nói.
Dứt lời, thân ảnh của Kỷ Thiên lao vụt vào đám vệ sĩ, hay tay vung quyền, chân đạp cước đánh cho đám vệ sĩ kia túi bụi.
Mỗi một quyền, anh đều dùng lực rất nặng, từng cái thanh âm binh binh bốp bốp vang lên nghe mà lạnh người, chưa đầy nửa giờ đồng hồ, cái đám vệ sĩ đã bị Kỷ Thiên đánh cho nằm la liệt trên đất, r.ên rỉ vì đau đớn.
Càng nhớ đến cảnh tượng mâm cơm kia, ha ha một nhà ba người, một nhà ba người, Kỷ Diên, nếu như ngày xưa, ông cũng đối tốt với mẹ tôi một chút thì bà ấy có lẽ đã không phản bội ông…
Tên vệ sĩ cầm đầu thân thủ rõ ràng rất khá, vậy mà chỉ đánh với Kỷ Thiên trên mười quyền, đã bị anh cho nằm sấp xuống đất, bên mắt phải của hắn lãnh đủ một quyền của anh, xưng lên đỏ bầm, Kỷ Thiên phủi tay, lạnh nhạt nói: “Toàn là phế vật, còn muốn làm vệ sĩ của nhà họ Kỷ?”
Tên vệ sĩ kia nghe được cái lời kia của Kỷ Thiên, dù hắn đang nằm trên đất nhưng lại không cam lòng, hắn không nghĩ rằng Kỷ Thiên lại có thân thủ đáng gờm như vậy.
Nhưng mà thân thủ nhanh thì thế nào, có nhanh bằng súng trong tay hắn sao?
Tên này tay thò vào túi quần, lôi cái khẩu súng ra, nhắm đầu Kỷ Thiên bắn tới, nhưng mà ngay khi hắn muốn bóp cò, thì một tiếng súng khác đã vang lên trước khoảnh khắc đó.
“Đoàng!”
Chỉ thấy bàn tay của tên vệ sĩ kia đang nắm khẩu súng bị trúng đạn, máu me be bét.
“Áaa!” Hắn hét lên đau đớn.
Thân ảnh của ông Kỷ xuất hiện ngay từ phía xa, phát súng kia là do vệ sĩ thân cận đang đi bên cạnh ông vừa nổ súng.
“Các người muốn làm gì con trai ta?” Ông Kỷ lên tiếng, thanh âm lạnh ngắt.
Một giây trước, nếu như vệ sĩ của ông không ra tay, có phải ông đã vĩnh viễn mất đi đứa con trai ruột thịt rồi không?
Bọn người này không biết Kỷ Thiên là con trai duy nhất của ông sao?
Bọn vệ sĩ nằm trên đất, nghe được cái thanh âm lạnh ngắt kia, lập tức cố hết sức bò lồm cồm dậy, phủ phục xuống đất, “Ông chủ, ông chủ, tha cho chúng tôi.”
Ông Kỷ nheo mắt nhìn đám vệ sĩ, lại nhìn đến mẹ con Kỷ Văn, Lý Ngọc Nghi khiếp sợ khi thấy bàn tay máu me đỏ lòm của tên vệ sĩ kia.
“Lão Kỷ à.” Bà ta run lên, lắp bắp mở miệng.
Ông Kỷ lạnh lùng, “Lý Ngọc Nghi, bà nghĩ thế nào lại dám để bọn nó đụng đến tiểu Thiên, nó là đứa con trai độc nhất của tôi, bà muốn chết à?”
“Lão Kỷ, không phải đâu, tôi không biết, tôi chỉ là, chỉ là…” bà ta sợ đến mức không dám nói tiếp, cúi đầu run rẩy.
Kỷ Thiên cười mỉa mai, nhìn xem bà ta sợ đến xanh mặt như thế kia, vậy mà lại có gan dám đòi tranh tài sản cơ đấy.
Nực cười thay, bà ta dường như đánh giá thấp lão cha già của anh rồi, ông ta là trùm xã hội đen, máu lạnh vô tình, muốn mùa rìu qua mắt ông ta, còn không xem bản thân đã đủ trình chưa?
“Ba, con đi đây, ngày mai, con muốn bọn họ cút khỏi đây.” Kỷ Thiên nói rồi thản nhiên đi ra cổng lớn trước bao nhiêu cái con mắt của đám vệ sĩ, cậu ta, cậu ta vậy mà là con trai độc nhất của ông chủ.
Chết rồi, lần này chết thật rồi, làm sao đây, đụng ai không đụng, lại đi đụng vào con trai nhà người ta.
Cả đám lại xúm lên, bò lồm cồm theo Kỷ Thiên, con mịa nó, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Cậu chủ, cậu chủ, cậu tha lỗi cho bọn tôi đi, tôi thề sẽ đi theo cậu, trung thành với cậu.” Đám vệ sĩ nhào tới lạy lấy lạy để với Kỷ Thiên.
Kỷ Thiên nhìn đám bọn họ, có chút buồn cười, cái đám vệ sĩ này, cũng khá khá giống đám đàn em của anh năm đó đó chứ, lúc anh bắt đầu đặt chân vào giang hồ, đánh nhau với bọn đàn em của anh lúc đó, cũng la liệt như bây