…
Sáng hôm sau.
Bầu trời còn hơi tối nhưng trong lành, khí trời vào đông lành lạnh khiến cho người ta chỉ muốn rúc hoài trong chăn mà ngủ.
Bên trong khách sạn, căn phòng mà Diệp Yến thuê, trên giường lớn, cô gái vẫn còn buồn ngủ đang nằm mê man trong ngực người đàn ông, dường như lâu rồi cô chưa có giấc ngủ ngon như vậy.
Người đàn ông đã thức tự bao giờ, anh đang một mực chăm chú nhìn người thiếu nữ đang ngủ ngon lành trong lòng anh.
Diệp Yến, rốt cuộc cô ấy cũng thuộc về mình rổi!
Kỷ Thiên nghĩ thầm trong đầu.
Chỉ là bây giờ làm sao nói với cô ấy về thân phận của mình bây giờ, còn có cả chuyện mẹ con Lý Ngọc Nghi kia, nếu như đã xác định để Diệp Yến ở bên cạnh anh, vậy thì nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ những kẻ làm khó cho người anh yêu.
Anh nhìn cô gái, trong lòng vậy mà lại có chút sợ hãi, mối quan hệ của hai người quá nhanh chóng, anh sợ chóng đến, cũng chóng đi.
“Ưm…” Cô gái bất giác trở mình, tiện tay ôm lấy cái thứ ấm áp bên cạnh mình.
Mà cái cô cho là ấm áp kia chính là anh chàng Kỷ Thiên mà hôm qua cô tự mình đưa đến miệng hùm.
Vén cái mền nhẹ nhàng lên, Kỷ Thiên lấy làm thoả mãn khi nhìn thấy một vệt đỏ tươi chói mắt.
Quả nhiên Diệp Yến là lần đầu tiên.
Vậy mà cô nguyện ý trao cho anh.
Tối qua, Kỷ Thiên có uống rượu, nhưng anh không có say hoàn toàn, nên đương nhiên nhớ được mình làm những cái gì.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên khiến cho cô gái giật mình mở mắt, tỉnh táo ngay lập tức.
Đang ôm người đẹp trong tay, tự nhiên lại bị làm phiền, Kỷ Thiên nhíu mày, nhìn về phía cánh cửa, chửi thề, mịa kiếp mới sáng sớm không biết người nào lại ồn ào như vậy, làm hỏng cả không khí.
Diệp Yến không có quan tâm ai đến, điều cô quan tâm lúc này là trên người cô lại chỉ có mỗi cái áo sơ mi, lại còn là áo của Kỷ Thiên.
Má ơi làm bậy rồi, cô tối qua có phải bị uống lộn thuốc rồi không?
Diệp Yến tròn mắt nhìn cái tên nam nhân bên cạnh, mà tay cô còn đang ôm người ta ngon lành, cô cảm thấy khiếp sợ, một xíu thì hét toáng lên, nhưng ngay lập tức lại bị Kỷ Thiên ôm lại, che miệng cô, anh ra hiệu cho cô.
Suỵt!!!
Hai người ngầm hiểu ý nhau, yên lặng nhìn về phía cánh cửa.
Bên ngoài cửa, một tốp người khoảng năm tên, mặc đồ đen.
Camera xung quanh bị bọn họ trực tiếp dùng súng cách âm bắn nát.
Còn có bảo an lúc phát hiện đã bị xử ngay tại chỗ.
Vì trời còn chưa sáng hẳn, nên khách thuê phòng vẫn chưa ai buồn thức dậy.
Tốp người bên ngoài trao đổi cùng nhau cái gì đó, Diệp Yến và Kỷ Thiên ở bên trong không nghe rõ lắm, nhưng cả hai người đều không hẹn mà cùng chuyển sang tư thế phòng bị, giống như cùng cảm nhận được nguy hiểm sắp đến gần.
Kỷ Thiên lấy tấm mền lớn kéo đến cho Diệp Yến, “em mặc đồ trước đi.”
Diệp Yến nhìn tấm chăn lớn, đỡ trán, “Này, anh đưa cái này, tôi mặc kiểu gì?”
Cô không hiểu nổi, này mà tên kia cũng cho là quần áo được!
Kỷ Thiên tuột xuống giường, trên người anh mặc mỗi cái quần nhỏ, Diệp Yến nhìn cái thân hình rắn chắc kia, bỗng nuốt ực một cái, xấu hổ quay đi, tối qua bọn họ mãnh liệt như vậy, bây giờ nghĩ tới cô còn đang mông lung, nhìn xem anh tự nhiên như thế trước mặt cô, mặc mỗi cái quần nhỏ thế kia, là sợ cô không biết anh lợi hại thế nào à?
“Quần của em này!” Kỷ Thiên cũng không có lớn tiếng, đưa cái quần của Diệp Yến cho cô.
Tuy tối qua lúc xong chuyện, anh ôm cô đi tắm nước ấm, nhưng vì quá muộn, cô cứ thế mặc áo anh rồi trèo lên giường ngủ lúc nào không hay.
Bây giờ nhìn lại quần áo mình, thật không muốn mặc lại chút nào.
Kỷ Thiên thấy Diệp Yến do dự, “em mặc áo của anh đi, anh còn áo khoác.”
Cuối cùng Diệp Yến không muốn cũng phải mặc lại cái quần của cô.
Hai người mặc lại quần áo ổn đâu đấy, mới từ trên giường tiến về phía cửa kia, qua cái lỗ nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Nhưng kỳ lạ, lại không thấy một bóng người nào.
Kỷ Thiên lập tức cảnh giác.
Trực giác của anh thôi thúc anh phải làm điều gì đó, nếu không cả hai cùng nguy hiểm.
Đúng lúc Kỷ Thiên chỉ kịp lùi lại phía sau chắn trước người Diệp Yến thì cửa bị mở khoá từ bên ngoài.
Năm tên áo đen ập vào, tên cầm đầu chĩa súng về phía hai người họ không chần chờ mà nổ súng.
“Diệp Yến cẩn thận!” Kỷ Thiên quát lớn, lấy cả thân hình để ôm Diệp Yến.
Mà Diệp Yến lại theo bản năng của một thiếu uý cảnh sát luôn lấy mạng con tin làm đầu, cô thuận thế xoay người, lập tức đổi vị trí của cô sang cho Kỷ Thiên.
Tiếng “lách cách” vang lên hai lần nghe chói tai, chỉ nghe thấy Diệp Yến tiếng rên của Diệp Yến cố nén đau.
“Aaa!!..” Cô đau đớn, nơi vai trái với vùng lưng trúng hai phát đạn, máu theo đó tứa ra, ngấm hết ra cái áo sơ mi trắng của Kỷ Thiên mà Diệp Yến đang mặc trên người.
Cô khó khăn chịu đựng đau đớn, quỵ xuống tại chỗ, máu chảy từ nơi đạn bắn ra không ngừng.
Diệp Yến đau đớn, nghĩ ông trời có phải trêu cô không, tu ba mươi năm không xảy ra chuyện, mới hoàn tục ngày đầu liền bị đại khai sát giới.
Đúng là chết tiệt mà!
“Diệp Yến!!!” Kỷ Thiên gầm lên, nhìn tên cầm đầu vừa nổ súng kia.
Khốn kiếp!!! Dám đụng đến người phụ nữ của tao sao, mày tới số rồi.
Tên cầm đầu dường như không quên cái nhiệm vụ, hắn được người ta trả tiền để giết người đàn ông này, nếu không phải vừa nãy con nhỏ kia đỡ hai phát súng kia, hẳn là viên đạn trúng tim rồi.
Nhưng không sao, thoát một lần còn thoát được lần hai sao?
Tên cầm đầu dương súng, muốn bắn tiếp, nhưng mà còn đang lên cò lạch cạch thì thân ảnh của Kỷ Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn.
Bàn tay thon dài của