Chung cư Cố Viên, sáng hôm sau.
Lúc Dương Tinh Vũ từ trên giường mở mắt ra một lần nữa thì mặt trời đã lên cao tít.
Cũng may hôm nay là cuối tuần nên cô mới can đảm ngủ nướng như vậy.
Vừa mới ngồi dậy, mùi thơm đồ ăn vậy mà truyền vào mũi.
“Thơm quá!”
“Mẹ, ăn sáng thôi.” Cô nhóc Thiên Thiên giọng trong veo gọi mẹ.
Dương Tinh Vũ nhìn quanh, sau lại nhìn đến chiếc bàn nơi con gái cô đang ngồi, chỉ thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, nhưng mà không có ai nữa cả ngoại trừ con gái xinh xắn của cô.
Phong Tử An đâu rồi? Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại hai mẹ con cô, người đàn ông hôm qua cãi nhau với cô lúc này đã đi rồi.
Không có một dấu tích nào của anh ta để lại.
Anh ta thật sự không có hảo cảm với mình.
Nhưng mà một bàn đồ ăn kia là như nào vậy?
“Thiên Thiên, chú ấy đâu rồi?” Dương Tinh Vũ có chút uể oải bước xuống khỏi giường, cũng may hôm qua có Phong Tử An ở cạnh nên cô mới qua khỏi.
Bằng không lại không biết làm thế nào nữa.
“Chú ấy đi từ sáng rồi.” Thiên Thiên vừa cúi đầu ăn cơm vừa đáp lời mẹ.
Đi rồi! Vậy mà đi rồi, đúng là cái đồ xấu xa mà, đi mà cũng không nói tiếng nào, cô còn chưa kịp cảm ơn cho đàng hoàng, vậy mà anh ta lại đi mất.
“Mẹ mau ăn cơm đi, đồ ăn chú Tử An mua, ngon lắm.” Thiên Thiên giục mẹ.
“À, được.” Dương Tinh Vũ vươn vai một cái, “Thiên Thiên đợi mẹ một chút.”
Để bé con ngồi lại ăn cơm, Dương Tinh Vũ đi vào toilet rửa mặt.
Lúc vào cửa, cô nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ được dán trên gương.
Trong đó chỉ có một dòng chữ, “Tôi phải đi rồi, cơm cũng gọi cho cô, ăn nhiều vào chút, hi vọng lần sau gặp lại, cô sẽ đầy đặn hấp dẫn hơn một chút.”
Đọc xong hàng chữ kia, mặt Dương Tinh Vũ liền đen.
Đúng là con cá mập mất nết nhất thế giới, cái gì mà đầy đặn hấp dẫn thêm một chút.
Cô đúng là điên rồi mới muốn cảm ơn cái tên kia đàng hoàng.
Anh ta nhìn thấy cơ thể cô, còn chạm vào, dù biết là giúp đỡ, nhưng vẫn là đụng chạm, vậy nên người bị thiệt là cô chứ!
Nhìn xuống cơ thể mình, Dương Tinh Vũ liền phát cáu, “Aaaa… cái tên chết bằm Phong Tử An, bà đây không đầy đặn, không hấp dẫn chỗ nào chứ? Tôi có lép cũng không đến lượt anh phê bình, nhìn cho đã xong còn nhận xét.” Dương Tinh Vũ lầm bầm.
Ai cần anh ta nhận xét!
Đúng là khốn kiếp, đừng để tôi gặp lại anh, bằng không tôi cho anh biết thế nào là không đầy đặn, không hấp dẫn.
Dương Tinh Vũ chửi vạn lần trong lòng.
Đánh răng xong, Dương Tinh Vũ ăn cơm sáng cùng con gái, hôm nay chủ nhật, cô quyết định đưa bé con đi trung tâm thương mại một vòng, mua thêm đồ cho con gái.
Tiện thể chọn đầm dạ tiệc cho bản thân.
Vì sắp tới cô còn có một buổi tiệc phải tham gia cùng Hàn Phi.
Đồ ăn đúng là ngon thật.
Quả là người có tiền, đồ ăn của Phong Tử An gọi đến toàn là những món giá trên trời.
Đây cũng là lần đầu Dương Tinh Vũ ăn đồ ăn được mua từ bên ngoài về.
Lại còn được mua về từ một nhà hàng nổi tiếng nhất tỉnh S.
Thật sự rất ngon, tên kia mặc dù tính tình có chút bi3n thái, nhưng mà rất chu đáo.
Chỉ riêng việc anh ta coi con gái cho cô từ tối qua