Hai người đứng giữa con đường lớn, người người qua lại, ánh đèn khắp nơi đã thắp lên cả, trời tối rồi, nhưng xung quanh sáng rực.
Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ, anh vẫn kiên trì chờ câu trả lời của cô, dù cô có đồng ý hay không thì anh vẫn chỉ có một chấp niệm duy nhất là muốn bên cô.
Bất giác một làn gió nhẹ thổi tới, làn tóc mai của Dương Tinh Vũ cũng theo đó bay nhẹ, Phong Tử An khẽ đưa tay lên, vuốt nhẹ nó ra phía sau, dịu giọng, “trợ lý Dương, tôi chờ em đến mỏi cả chân, tim cùng hồi hộp đấy!”
A..” Dương Tinh Vũ bất giác giật mình, ngước đầu nhìn lên đối diện với đôi mắt đen sâu u lại thâm tình của Phong Tử An, cô bỗng lắp bắp, “Tôi… Phong tổng…tôi tôi tôi..”
Dương Tinh Vũ “tôi” nửa ngày mới nói được bốn chữ, “Để tôi suy nghĩ.”
Rút cuộc cô vẫn là không thể cự tuyệt ngay được, vì sao lại như vậy?
Dương Tinh Vũ không biết, từ sâu trong trái tim được bao bọc bởi sự cứng rắn như thép bao năm qua của cô từng chút bị ghỉ sét rồi.
Chỗ ghỉ sét kia dần bị bào mỏng rồi lủng lỗ, lỗ nhỏ thành lỗ to, từ từ không còn làm nên tường thành chắc chắn nữa.
Cô động tâm rồi.
“Thật không?” Phong Tử An kinh hỷ, vui mừng, ném luôn chuyện bị nam nhân viên kia tiếp cận ra sau đầu.
“Em nói thật chứ?”
Dương Tinh Vũ nhăn mày, cô hơi xấu hổ, cúi đầu, “Thật.
Anh cho tôi thời gian suy nghĩ.” Cô lúc này chỉ có thể nói như vậy.
Cô không biết lúc này cảm xúc đối với anh là gì?
Là vì anh giúp đỡ cô, quý mến con gái của cô, nên cô mới không thể từ chối, không muốn làm tổn thương tâm ý của người ta?
Dương Tinh Vũ cảm thấy mình bị điên rồi.
Hai người lại đi tiếp đến bãi đỗ xe.
Lúc này trên vai Phong Tử An, cục sữa nhỏ Thiên cựa mình, mở mắt mơ màng, “mami, Thiên Thiên muốn ăn đùi gà chiên.”
Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ, thấy cô cũng nhìn anh, hai người lại nhìn đến bé con trong ngực anh, liền phụt cười.
Đúng là chuyện người lớn là ảnh hưởng đến con trẻ.
Bé con bị đói, ngủ cũng mơ thấy đùi gà.
Dương Tinh Vũ nói: “Về siêu thị một chút, mua gà về chiên, tôi đãi anh.”
“Được.” Phong Tử An vui vẻ nhận lời.
Được cô cho phép vào nhà lần nữa, đúng là chuyện tốt.
Hơn nữa, anh muốn theo đuổi cô, cô không đồng ý cũng không phản đối, đó cũng là chuyện tốt.
Chỉ cần cô không phản đối, không lẽ anh còn không có cơ hội đem người về tay mình.
Ba người hai lớn một nhỏ nhanh chóng lên xe, một đường thẳng về Cố Viên.
Phong Tử An vẫn không nói cho Dương Tinh Vũ biết anh mua nhà ở gần công ty cô, đợi ôm người về tay, anh nói cho nàng cũng không muộn.
Đoạn đường từ nhà hàng của Nam Cung Doãn đến Cố Viên khá xa, lái xe phải mất cả giờ đồng hồ, nhưng vì đã tối, nên ít xe đi cùng chiều.
Xe chạy chưa được nửa giờ, Phong Tử An lờ mờ phát hiện có gì đó không đúng.
Nhìn qua kính chiếu hậu phía sau, anh mơ hồ thấy có hai chiếc ô tô bảy chỗ giống như là theo sát xe anh.
Chỉ là trên đường có thêm vài chiếc xe khác cũng đi cùng chiều trên đường, nên anh không nghĩ nhiều.
Nhưng mà lúc này, đã gần đến Cố Viên, hai chiếc xe kia vẫn y như cũ chạy theo phía sau.
Phong Tử An khẽ nhíu mày, cũng không nói cho Dương Tinh Vũ biết điều bất thường.
Vẫn điềm tĩnh lái xe.
Lại chạy thêm một đoạn, xe quẹo vào đoạn đường cao tốc.
Phong Tử An lại nhìn lên kính xe.
Quả nhiên là vậy.
Anh bị người ta bám đuôi.
Chỉ là không biết kẻ nào, là kẻ đã thuê tên nhân viên kia, hay là kẻ khác?
Anh từng bước đạt đến vị trí hiện tại, không đắc tội ít người, nhưng người có gan dám ra tay với anh, lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hai chiếc xe kia đúng là bám theo xe của Phong Tử An, có thể nói là bọn họ theo dõi anh từ trong nhà hàng.
Chỉ là không tiện ra tay mà thôi.
Người thuê bọn họ không nói là làm bằng cách nào, chỉ nói muốn mạng hai người đi cùng Phong Tử An.
Còn lại tuyệt đối không được làm hại Phong Tử An.
Vậy nên lúc này Phong Tử An không nghĩ, người bị