…
Nhà họ Lâm.
Trong phòng khách, Lâm Lạc Nhi đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa chờ tin tức của băng đầu gấu tỉnh S.
Kết quả chờ hơn cả một ngày một đêm cũng không có lấy nửa điểm tin tức.
Ngược lại nhận được tin xấu từ công ty của ba cô ta.
Cổ phiếu Lâm thị rớt giá nghiêm trọng.
Lâm Tín Xuyên ba của Lâm Lạc Nhi vừa từ ngoài cửa lớn bước vào, sắc mặt u ám đến cực hạn.
Lại nhìn thấy con gái một dạng nhàn nhã, ông ta không chỗ phát ti3t chợt nổi điên.
Còn chưa vào tới đã lớn tiếng mà chửi.
“Lâm Lạc Nhi, mày rốt cuộc có phải con gái tao không? Tại sao lần nào cũng là mày làm hại cả nhà họ Lâm, nhìn xem chuyện tốt mày làm, nhà họ Lâm sắp không còn chỗ để ở rồi.” Lâm Tín Xuyên trừng mắt lớn tiếng, sự tức giận của ông ta quả nhiên không có gì làm hạ xuống được.
Lâm Lạc Nhi đang nôn nóng về vụ việc kia liên quan đến Phong Tử An, hiện tại không có tin tức của đám người nọ làm cho cô ta có chút hoảng sợ, không lẽ cả bọn đã bị Phong Tử An xử lý rồi?
Chìm trong suy tư, nên lời mắng chửi của Lâm Tín Xuyên một chữ cũng không lọt vào tai Lâm Lạc Nhi chút nào.
“Mẹ nó!” Lâm Tín Xuyên thật sự hết nhẫn nại, ông ta bước nhanh tới, tiện tay dùng lực rất mạnh túm luôn cổ áo của Lâm Lạc Nhi lên, giọng hung ác, “Mẹ kiếp mày có nghe tao nói không hả? Tai mày điếc hả?”
Lâm Lạc Nhi bị túm cổ bất ngờ, liền hoảng hồn, “Ba, ba làm gì vậy, ba điên rồi.”
“Ha, mày còn biết tao là ba mày.” Lâm Tín Xuyên gằn lên.
Giọng càng lúc càng lạnh, “tao hỏi mày, mày mấy ngày qua đã làm cái gì? Rút cuộc mày lại làm gì động chạm đến nhà họ Phong đúng không, mày có biết hiện tại, nhà Nam Cung cũng một chân ủng hộ nhà bọn họ không?”
Thư ký Lâm Tín Xuyên là một người phụ nữ tầm ba mươi lăm tuổi, mái tóc xoăn, nhìn qua rất mặn mà, nhìn thấy Lâm Tín Xuyên như vậy vội đi tới giữ ông ta, can lại, “Lâm tổng, cô chủ chắc không biết gì đâu? Ông đừng nóng như vậy, bệnh của ông vốn không tốt.”
Lâm Lạc Nhi bị buông ra, liền thở gấp, có chút sợ hãi, nhưng vừa nhìn đến thái độ thư ký, ánh mắt có chút chán ghét, bỗng thanh âm mỉa mai vang lên: “Đúng là hồ ly tinh.”
“Mày nói cái gì?” Lâm Tín Xuyên càng điên hơn giận tím mặt, hai tay chợt ôm ngực.
“Mày nói ai hồ ly tinh, mày nhìn mày bây giờ xem có giống hồ ly tinh không mà nói người khác.”
Lâm Tín Xuyên tức giận để muốn nổ phổi, “Năm đó, nếu không tại mày với mẹ mày ngu xuẩn còn muốn tính kế con trai nhà họ Phong, thì công ty nhà họ Lâm không đến bước đi vào ngõ cụt, phải vay chỗ này, vá chỗ kia.” Còn chưa chửi hết, ông ta tiếp tục phun tiếp, “Mẹ của mày cũng là thứ ăn hại, bà ta ngoài việc tiêu tiền của tao thì không làm nên tích sự gì, còn hùa theo mày làm trò khỉ ngu xuẩn.”
Lâm Lạc Nhi cười khẩy, đối với tên cha già nhu nhược không có tiền đồ này, cô ta quả thật khinh thường.
Ông ta sống lại không có