Bên trong vừa ầm ĩ một trận, bên ngoài Dương Tinh Vũ nghe không xót một từ nào, lúc Lâm Lạc Nhi tức tối bỏ ra ngoài, căn bản vì giận quá hoá ngu nên cô ta không hề thấy được Dương Tinh Vũ đang đứng ở một góc bên dãy phòng bệnh bên này, vừa hay nhìn thấy tất cả biểu cảm của cô ta.
Dương Tinh Vũ cười thầm, đúng là lần này thật sự rất đẹp mặt!
Cô nhìn đến phòng bệnh của Phong Tử An và con gái, liền có chút do dự không dám vào, bên trong dĩ nhiên là có một vị cô không dám đối diện nha.
Mẹ chồng tương lai.
Không hiểu sao Dương Tinh Vũ lại có chút sợ sợ mẹ của Phong Tử An.
Bà là người phụ nữ nhìn qua đúng xinh đẹp tôn quý, chỉ là mỗi một lời bà nói thật sự làm người ta ức muốn chết.
Nếu như mà bà không thích cô, liệu cô có phải cũng bị nói giống như Lâm Lạc Nhi hay không, thậm chí bị nói hơn như vậy.
Nhưng mà không lẽ cứ đứng như vậy bên ngoài hoài sao?
Đánh bạo, Dương Tinh Vũ quyết định đi vào.
Vừa mở cửa bước vào, Thiên Thiên đã thấy Dương Tinh Vũ trước, bé con vội thoát khỏi tay Phong Tử An, nhào đến trước Dương Tinh Vũ, “ma mi, mẹ đi lâu vậy, Thiên Thiên rất sợ.”
Dương Tinh Vũ vội vàng ôm cô bé vào trấn an, “không sao, ổn rồi, mẹ trở lại rồi đây.”
Bà Phong nãy giờ ngồi chờ Phong Tử An giải thích, lúc này vừa nhìn thấy Dương Tinh Vũ, bà có chút kinh ngạc mà nhìn cô gái trước mắt bà.
Đây chẳng phải là cô gái lúc nãy bà gặp trong thang máy sao? Như thế nào lại vào đây, hơn nữa cô bé kia còn gọi cô ấy là mẹ.
Bà Phong chợt hiểu ra, vụt đứng lên, đi tới chỗ Phong Tử An, đập vào anh cái bép một cái, mắng Phong Tử An: “Cái thằng ranh này, anh đừng nói với mẹ đây là người ngủ với anh đấy nha.”
Dương Tinh Vũ khiếp sợ khi thấy mẹ Phong Tử An đánh anh trước mặt người ngoài tự nhiên như thế, không chỉ vậy, còn to tiếng quá, nếu để cô ghép lại người phụ nữ lúc nãy ở thang máy và hiện tại, cô không nghĩ đó là một người.
Phong Tử An trầm mặc, cúi đầu, anh đương nhiên không phủ định.
Trước sau gì cũng biết mà thôi.
Hôm nay mẹ anh đã dám đến đây, vậy thì anh dám công khai với bà.
Bà Phong không dám tin vào mắt mình, cái quỷ gì vậy, con bà rõ ràng ra nước ngoài hơn bốn năm, làm thế nào mà lại có con lớn vậy, rồi làm thế nào mà lúc này mới cho bà biết.
Bà Phong chợt nhỏ giọng nói với con trai, “Tử An, anh nói cho mẹ biết, có phải đây là mẹ đơn thân con từng nói, là cô ta dụ dỗ con đúng không? Kia con chính là vì cô ấy nên mới nhận cả con gái cô ấy làm con ruột của con, căn bản không có chuyện con ngủ với cô ta?”
Phong Tử An chợt trầm mặt xuống.
“Mẹ, sao mẹ nói khó nghe thế.” Anh hơi day mi tâm, mẹ anh từng đấy tuổi, sao còn nghĩ nông cạn thế, chẳng lẽ con trai của bà ngốc đến độ khi không biết cái gì đúng sai sao?
“Là con dụ dỗ cô ấy.” Phong Tử An thành thật nói.
“Con dụ cô ấy lên giường với con.” Lời này anh không nói thật, nhưng cô lên giường với anh là sự thật.
Đầu đuôi cũng là do con nhỏ Tần Uyên Quân mà ra, lý ra lúc này nó nên ở đây để mà giải thích mới đúng.
Nó thì hay, gọi mẹ anh tới xong, liền chuồn, Phong Tử An nghiến răng nghiến lợi mà trù ẻo, Tần Uyên Quân, tốt nhất là mau có thằng khốn nào rước em đi cho mau.
Bà Phong ngơ