Nhà hàng Ti Gôn.
Phía bên đây, mọi thứ cũng đã được Nam Cung Doãn chuẩn bị dưới sự nhờ cậy của Phong Tử An.
Cái đại tiệc doanh nhân này, Phong Tử An chính là muốn nhân lần này liền cầu hôn Dương Tinh Vũ.
Chuyện hơn bốn năm trước, tuy cả hai người đều là người bị hại, nhưng đối với Phong Tử An mà nói, anh là đàn ông, nhà lại có thế lực, bất kỳ chuyện gì cũng không có thể làm ảnh hưởng đến anh được.
Nhưng còn Dương Tinh Vũ thì sao?
Cô là phận đàn bà, đối với loại tai tiếng không chồng mà có con, đó là một loại sỉ nhục.
Xã hội vẫn còn quá nhiều người sống cổ hủ, hơn bốn năm một mình cô nuôi con, chịu bao điều tiếng, vậy nên Phong Tử An thề với lòng mình, đời này anh phải bù đắp thật thật nhiều lại cho cô, như vậy mới đủ.
Phong Tử An nói Nam Cung Doãn cho trang trí cái sân khấu phía sảnh của nhà hàng, đối với thân phận tổng giám đốc của Nam Cung Doãn, chuyện này không khó.
Lúc mọi người đến nhà hàng, tất cả đều không khỏi kinh ngạc, vì bọn họ chính là không biết mình có phải đến nhầm chỗ rồi hay không.
Bởi vì nơi này rõ ràng bày biện như một cái lễ đường, nào có dáng vẻ là một đại tiệc cho các doanh nhân cấp cao?
Từ Hải Lam và Trương Minh Vỹ đương nhiên cũng được đến đây.
Lúc mà nhìn thấy cái nơi này, Trương Minh Vỹ cau mày, hỏi Từ Hải Lam, “Lam, nơi này thật sự là nơi để đãi tiệc các doanh nhân cấp cao sao? Chúng ta có đi nhầm địa chỉ không?”
Từ Hải Lam lườm hắn một cái, “Anh nghĩ sao vậy, làm sao có thể lầm.
Trong thiếp mời nói chính là nhà hàng Ti Gôn.”
Trương Minh Vỹ im lặng, nhìn cái khung cảnh trang hoàng lộng lẫy trước mắt đẹp như vậy, hắn bỗng nghĩ đến một điều gì đó, trong lòng tự nhiên không được vui vẻ cho lắm.
Từ Hải Lam không biết loại ý nghĩ kia của Trương Minh Vỹ, cô ta không ngừng nhớ đến cái dáng vẻ của Phong Tử An khi nãy.
Lúc trước ở nước ngoài từng gặp qua Phong Tử An, hình như lúc đó anh ta còn chưa có tiếp nhận Phong thị, bây giờ gặp lại quả thật làm cho người ta mãn nhãn.
Ở Phong Tử An hiện tại, người ta nhìn thấy bộ mặt âm trầm lạnh lùng của anh, nhưng lại không thể không ước muốn được ánh mắt của anh nhìn mình một lần, khí chất tôn quý, bộ dạng chín chắn, trầm ổn, cân nhắc trước sau, ai mà được làm vợ anh, đó là người tu tám đời.
Từ Hải Lam nhìn đến Trương Minh Vỹ đang đứng cạnh mình, bỗng có chút không muốn nhìn nữa, Trương Minh Vỹ rất có năng lực, tính tình tương đối ôn hoà đối với cô ta, lại là người được bố cô ta công nhận, nhưng mà khí chất so với Phong Tử An, chính là một trời một vực.
Người đàn ông mà cô ta muốn, ít nhất phải như Phong Tử An thì mới tốt.
Không ai biết được cái suy nghĩ này của Từ Hải Lam.
Mọi người lúc này đã tiến vào phần lớn ngồi kín các bàn tiệc trong sảnh.
Lúc này, một nam nhân viên nhà hàng đẩy từ phía sau lên thảm đỏ, một cái xe đẩy bên trên chất đầy hoa hồng đỏ.
Nhìn từ phía trước, hoa hồng đỏ được chất cao, còn chẳng nhìn thấy cậu nhân viên kia.
Oa! Sao lại có nhiều hoa hồng thế nhỉ? Này là có dịch vụ gì vậy ta?
Ai tặng hoa hồng mà nhiều quá trời vậy!
Đúng nha, nhìn xem, chắc mua nguyên cái phố hoa vào đây rồi!
Hay là ai được cầu hôn ấy, tôi hay thấy mấy tình huống này ở mấy nhà hàng lớn lắm.
Ài, chắc là ai rảnh mua hoa chơi thôi, chứ đại tiệc của chúng ta là họp mặt các doanh nghiệp cấp cao mà.
Mọi người to nhỏ lấy cậu nhân viên kia làm trung tâm mà bàn tán thì thầm to nhỏ.
Nhưng vẫn không một ai biết, cái bữa tiệc mà bọn họ tham gia này chính là bữa tiệc mà Phong Tử An dùng làm buổi lễ cầu hôn Dương Tinh Vũ.
Anh có tiền, nên anh đương nhiên có quyền biến đổi cái anh muốn.
Ở Ninh Thành, anh có gì mà không làm