Lúc này bệnh viện đã là hai giờ chiều, nắng không còn gay gắt như mười hai giờ trưa.
Phong Tử An đã thay đồ khác, anh chuẩn bị rời đi đến địa điểm mà bọn bắt cóc đã hẹn, vết đâm sau lưng do Khương Nhĩ đâm đúng quá nặng, nhưng vì con gái còn chưa tìm thấy, anh quyết định phải mang bé con về cho Dương Tinh Vũ.
Anh hứa với cô rằng sẽ bảo vệ cô và con gái họ, nhưng cuối cùng anh vẫn là không làm trọn vẹn.
“Tử An, anh định làm gì?” Dương Tinh Vũ vội nắm tay anh ngăn lại, “Anh không được đi, nếu đi thì em với anh cùng đi.”
Phong Tử An hai tay ôm Dương Tinh Vũ, nhịn đau nói: “Tinh Vũ, nghe lời anh, một mình anh an toàn hơn nhiều, với cả, anh sẽ âm thầm điều người của anh đi cùng.
Nhất định sẽ mang con gái chúng ta trở về nguyên vẹn.”
“Nhưng mà anh…” Dương Tinh Vũ còn muốn nói lại bị Phong Tử An khoá môi lại, bị hôn bất ngờ Dương Tinh Vũ giãy dụa muốn thoát khỏi anh, nhưng Phong Tử An lại ôm mạnh mẽ cô vào lòng, hôn thật sâu, sau đó dùng tay một quyền đánh ngất sau gáy cô, lập tức cả người Dương Tinh Vũ rơi vào hôn mê.
Phong Tử An ôm ngang cô lên, đặt lên giường, đắp mền lại cho cô, anh thì thầm, “Xin lỗi em, anh không muốn em gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Chờ anh mang con gái về.”
Dứt lời, Phong Tử An điểm nhẹ một cái hôn lên trán Dương Tinh Vũ, sau đó lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Phía bên ngoài Lưu Nguyệt và Hàn Phi vẫn còn ở đấy, Phong Tử An nói: “Hai người trông Tinh Vũ giúp tôi, đừng để cô ấy chạy loạn.”
Hàn Phi thấy Phong Tử An định đi, vội một tay cản lại, chiều cao của Hàn Phi so với Phong Tử An vẫn thấp hơn một chút, anh nói: “Phong tổng, cậu đang bị thương, cứ vậy mà muốn vào chỗ chết?”
Phong Tử An gạt tay Hàn Phi, “Vết thương nhỏ nhặt mà thôi, so với an toàn của con gái tôi thì tính là gì.”
“Còn rất nhiều cách mà.” Lưu Nguyệt cũng mạnh dạn khuyên can.
“Đúng vậy, cậu đi như vậy, may rủi không lường trước được, còn có cách khác.” Hàn Phi cố chắn trước người Phong Tử An.
Phong Tử An bất giác cười nhẹ, nhìn Hàn Phi và Lưu Nguyệt, anh nói: “Tinh Vũ đúng là không có nhìn nhầm hai người, ý tốt của hai người, Phong Tử An tôi nhận, nhưng mà với một sự việc đã xảy ra, tôi chưa bao giờ đưa ra nhiều lựa chọn với nhiều lần.”
Nói đoạn anh tránh sang bên kia Hàn Phi, rảo bước đi nhanh qua cửa khu hồi sức, lúc bước qua cửa lớn, Phong Tử An bỗng dừng lại, nói với Hàn Phi và Lưu Nguyệt, “Nhất định phải trông coi cô ấy cẩn thận, nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi hỏi tội hai người.”
Bóng dáng của Phong Tử An liền mất hút sau cửa lớn.
Hàn Phi và Lưu Nguyệt nhìn nhau bất đắc dĩ lắc đầu, quay vào bên trong với Dương Tinh Vũ.
Hàn Phi dặn dò Lưu Nguyệt, “Anh phải về công ty một chuyến, chỗ này giao cho em.
Khi nào Tinh Vũ tỉnh lại, thì gọi cho anh.
Anh đến đón hai người về biệt thự.”
Lưu Nguyệt gật đầu, Hàn Phi liền xoa mái tóc cô một cái, cười rồi đi khỏi phòng bệnh.
Lưu Nguyệt thở ra một hơi, liếc nhìn Dương Tinh Vũ đang hôn mê, liền nghĩ cái tên Phong Tử An đúng là cứng đầu, lại còn bá đạo ngang ngược.
Nhờ người khác trông coi người yêu của anh ta mà chẳng khác gì ra lệnh, còn hỏi tội nữa kia, đúng kì quặc, chẳng hiểu sao Tinh Vũ nhà họ lại nhìn trúng tên cá mập mặt lạnh đó.
Phong Tử An lúc này