Dưới khoang thuyền chỗ này chỉ chứa toàn rượu là rượu, muốn thoát ra ngoài, chỉ có thể mở cửa ở trên, thì mới ra ngoài được.
Nhưng cửa bên trên đã bị khoá lại, căn bản không thoát ra được.
Trừ phi có người mở từ phía trên.
Hai cô gái đứng dậy tìm khắp cái khoang bên dưới thuyền, càng nhìn Dương Tinh Vũ càng chắc chắn đây chính là tàu buôn rượu.
Ngay loại rượu hiếm nhất cũng có.
Nhưng lúc này, tìm được đường thoát ra vẫn là đúng nhất.
Hai người đi về phía cuối khoang tàu, quả nhiên có một cầu thang dấn lên phía trên, nhưng thật không may, chỗ này cửa để lên trên cũng bị khoá.
Dương Tinh Vũ siết chặt nắm tay, Lâm Lạc Nhi, con nhỏ hèn hạ, vậy mà chơi chiêu độc như vậy.
Cũng không biết có phải vì bên dưới không có thông thoáng, hay do nhiệt độ thời tiết, mà Dương Tinh Vũ cảm thấy cả người có cảm giác nóng ran khó chịu.
“Chị Nguyệt, chị có thấy nóng không?” Dương Tinh Vũ hỏi Lưu Nguyệt đang bên cạnh mình cũng đang loay hoay tìm cách mở cửa.
Lưu Nguyệt nghe thấy cái câu hỏi này, lập tức nhìn sang Dương Tinh Vũ, bàn tay đặt lên trán cô em bạn thân, “Em bị sốt à, chỗ này nếu mà còn ở thêm chút nữa, sẽ lạnh đóng băng luôn chớ đùa.”
“Lạnh sao?” Dương Tinh Vũ hơi nghi hoặc hỏi.
“Ừ.” Lưu Nguyệt gật đầu.
“Em sao vậy?”
Dương Tinh Vũ lắc lắc đầu, “Không có gì, em cảm thấy hơi nóng, không có lạnh.”
Lưu Nguyệt nhìn kỹ Dương Tinh Vũ, bất giác giật nảy, “Tinh Vũ, mặt em sao vậy, đỏ bừng luôn kìa.”
Dương Tinh Vũ hơi hoảng hốt, “Có sao?”
Cô đưa hai cái bàn tay áp lên má mình, cũng giật nảy, “Em không sốt mà, sao lại nóng đến đỏ mặt được hả chị?”
Lưu Nguyệt cũng không biết trả lời làm sao, liền nói: “Tinh Vũ, em thấy trong người thế nào?” Nghĩ nghĩ cái gì đó, bất giác Lưu Nguyệt hỏi nhỏ Dương Tinh Vũ.
“Này, Tinh Vũ à, em…với Phong tổng, đã từng ấy chưa?”
Dương Tinh Vũ hơi nhíu mày, có chút không biết nên nói với Lưu Nguyệt làm sao, nếu chưa ấy với nhau, vậy Thiên Thiên của bọn họ từ trên trời rơi xuống chắc?
Thấy Dương Tinh Vũ nhíu mày, Lưu Nguyệt lại nói: “Chị không nói chuyện trước đây, chị chính là hỏi từ khi hai người xác nhận, đã …ấy chưa?”
Dương Tinh Vũ không suy nghĩ khẳng định lắc đầu một cái, “Chưa.”
Lưu Nguyệt bất giác phụt cười, “Hắn ta nhịn được luôn hả? Hắn không được?”
Dương Tinh Vũ đẩy vai Lưu Nguyệt, “Chị này, đừng có nói nhảm, không được mà tụi em lại có baby sao?”
Ừ ha! Lưu Nguyệt hơi hơi vuốt cằm, bỗng nói: “Tinh Vũ, em thử nhắm mắt lại xong nghĩ đến Phong Tử An đang kho.ả thân xem sao?”
Dương Tinh Vũ trợn mắt, quên đâu đánh nhẹ Lưu Nguyệt, “Chị, chị đùa em à, đang cái lúc này, chị nói em có tâm trạng sao?”
Lưu Nguyệt thế nhưng rất nghiêm túc, nói: “Chị không có giỡn đâu, khi không khí đang lạnh, em lại cảm thấy nóng, nhưng lại không sốt, vậy chắc chắn trên người em có vấn đề rồi.”
Thấy Dương Tinh Vũ còn trần chừ, Lưu Nguyệt hối, “Nhanh đi, đừng có xấu hổ thế, có phải chưa thấy bao giờ đâu.”
Dương Tinh Vũ nhíu mày càng chặt, cái câu có phải chưa nhìn thấy bao giờ đâu khiến cô nhớ đến cái lần chiều mưa đó Phong Tử An đưa cô về, khi đó anh thay đồ cho cô, cũng không biết là lúc đó khi thấy cô không mặc đồ, tên đó có hộc máu mũi không?
Lúc đó đúng là duyên định mà, người đàn ông ngủ với cô lại là anh.
Nghĩ nghĩ, liền nhớ đến mấy lần anh cẩn thận giữ chừng mực mà hôn mình, nụ hôn anh thật sâu, thật nồng nàn khiến cô trải qua rồi lại muốn lần nữa.
Dương Tinh Vũ bỗng chốc nghĩ rồi lại nghĩ đến Phong Tử An không ngừng.
Cô tự nhiên rất muốn cùng anh…
Cả người Dương Tinh Vũ bỗng chốc hồng lên, cảm giác nóng lợi hại kéo đến còn nhiều hơn lúc nãy.
Cảm giác khô nóng này là gì?
Rất nhanh, một hiện tượng khiến Dương Tinh Vũ khiếp sợ mà nói:
“Chị Lưu Nguyệt… em…” cô nói mà hai tay vô thức