“Tử An.
Hức hức”
Dương Tinh Vũ nức lên, “Là anh thật sao?”
Lưu Nguyệt cũng như phấn chấn hẳn lên, “Phong tổng, là cậu thật sự tới rồi?”
Giờ phút này, hai cô gái thấy Phong Tử An xuất hiện tựa như vị thần sáng thế.
Phong Tử An không nói lời nào, nhanh chóng bước xuống dưới, cũng tiện tay đậy lại cái cánh cửa kia như cũ.
Cứ như vậy, không một ai phát hiện, trên tàu vẫn như vậy, ồn ào, kẻ uống rượu người nhảy múa.
Bọn họ không biết phong ba bão táp sắp vây đến.
Xuống đến nơi, vừa xác định là Phong Tử An, Dương Tinh Vũ vội lao ngay đến nhào vào lòng anh, khóc thút thít, “Tử An, Tử An, sao lại bỏ em ở lại, anh có biết em suýt chút nữa bị hại rồi không?”
Cô nức lên trong cái ôm thật chặt của anh, trong hương thơm quen thuộc trên người anh bao trùm lên cô, cảm giác an toàn trở lại, Dương Tinh Vũ quên đau, xù lông lên: “Đồ cá mập này, sao có thể để em lại một mình như vậy hả, hức hưc….anh muốn em bị ngủ với người khác sao, hả? Hức hức.””
Lưu Nguyệt bị một cái lời này doạ sợ.
Ngồi đơ luôn, cô không nghĩ Tinh Vũ con nhỏ này dữ dằn thế.
Dám xù cả lông với Phong Tử An, đỉnh vãi.
Phong Tử An ôm cô gái nhỏ thật chặt, vuốt ve mái tóc của cô, lúc này anh mới nhìn thấy cánh tay của cô có dính máu.
Anh nhíu mày, “Sao lại bị thương, là ai làm?”
Dương Tinh Vũ lúc này xù lông xong, bởi vì được bao bọc trong cái ôm của Phong Tử An, nên cô lại lên cơn, dược tính phát tác trở lại lợi hại.
Nào có biết anh đang hỏi cái gì, mặc kệ cái gì mà bị thương, cô lúc này chỉ muốn người đàn ông này âu yếm cô.
Hai cánh tay nhỏ của cô máu dính tùm lum trên vải ống tay áo cứ vậy vòng qua cổ Phong Tử An, ôm anh cứng ngắc.
Phong Tử An cũng đột nhiên bị doạ sợ, anh cứng ngắc, “Em sao vậy, Tinh Vũ, Tinh Vũ à!”
Lưu Nguyệt lúc này mới sực tỉnh, thoát khỏi cái nỗi sợ không lời kia, nói với Phong Tử An, “Phong tổng, Tinh Vũ em ấy bị trúng xuân dược rồi, chắc thuốc phát tác lúc mạnh nhất.”
Phong Tử An nghe xong, đầu liền ầm một cái, mặt anh nhanh chóng nóng đến lợi hại.
Trúng dược sao?
Bảo sao, lại dính người như vậy?
Bình thường vẫn luôn là anh tiến tới, nhưng giới hạn cuối cùng vẫn chưa có làm, biết là đã có con thì ngại cái gì, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, anh vẫn muốn giữ lại tôn nghiêm cho cô.
Trừ phi là cô tình nguyện.
Lưu Nguyệt quay đi, “Phong Tử An, cậu giải độc cho em ấy đi, cứ tự nhiên, tôi sang bên kia.”
Phong Tử An nghe được cái lời này của Lưu Nguyệt, trong lòng bão tố ầm ầm, con mịa cô muốn tôi làm vợ tôi ngay trước mặt người khác à, cô không nhìn, thế tai cô điếc sao?
Thật là đúng không khác Hàn Phi là bao, nồi nào ụp vung nấy.
Phong Tử An mắng vạn lần.
Lưu Nguyệt ngây thơ đương nhiên không biết Phong Tử An chửi thầm cô.
Chỉ đứng đó chờ anh “ok” một tiếng, cô sẽ lùi qua bên kia, mắt giả ngơ, tai giả điếc.
Nhưng mà chờ hoài cũng chỉ nghe thấy Dương Tinh Vũ nỉ non, “Tử An, Tử An, em muốn anh, muốn anh…”
Lưu Nguyệt nghe mấy cái lời nỉ non kia, nhớ đến cô và Hàn Phi từng như vậy, ôi mẹ nó, bất giác hai cái má đỏ như cà chua.
Phong Tử An tức đến gằn giọng, ôm chặt cô gái đang làm xằng bậy trên người anh.
Anh nói với Lưu Nguyệt, “Giúp tôi một chuyện, nhất định phải làm được.”
Lưu Nguyệt gật đầu, “Được, chỉ cần giúp được Tinh Vũ, tôi làm được.”
Phong Tử An nhìn Lưu Nguyệt, “Cô giúp gì được em ấy, cô giống tôi là giống đực à?”
Lưu Nguyệt nghe cái lời hỏi này của Phong Tử An, tai nổ