Không khí ẩu đả nhốn nháo đã hoàn toàn biến mất khi Phong Tử An xuất hiện.
Lương Định lúc này đã hoàn toàn bị dao động bởi những câu nói chém đinh chặt sắt của Dương Tinh Vũ.
Không phải hắn ta không tin lời Lâm Lạc Nhi, mà là cô ta luôn không cho hắn một đáp án chính xác.
Tình cảm của cô ta liệu có phải như Dương Tinh Vũ nói, chẳng qua chỉ là tạm bợ.
Hắn chỉ là công cụ để cô ta lợi dụng trong cuộc trả thù này mà thôi.
Lâm Lạc Nhi trong lòng lo sợ dần xâm chiếm diện tích ngày một lớn, mất đi chỗ dựa là Lương Định, cô ta sao còn có thể đấu với Dương Tinh Vũ, sao còn có thể cướp Phong Tử An về lại tay mình.
Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Lương Định, anh không được nghe lời cô ta, anh nói cho tôi biết, có phải anh cũng thích Dương Tinh Vũ phải không, có phải cô ta cũng lên giường với anh không? Cô ta thì có cái gì đẹp, có cái gì tốt? Nếu không thì tại sao các người ai ai cũng chăm chăm nghe cô ta, cô ta nói gì bảo gì, các người đều nghe, các người là những tên ngu muội.” Lâm Lạc Nhi ngược lại lại đem chính cái oán hận trong lòng mà chất vấn Lương Định.
Lương Định nghe được cái lời kia lại có thể thốt ra từ chính miệng Lâm Lạc Nhi, hắn trong lòng khẽ run lên, tại sao người con gái này bề ngoài xinh đẹp, lại có thể thốt ra mấy cái lời như vậy.
Hắn còn chưa kịp trả lời, lại chỉ nghe thanh âm xé gió “vù vù” bên tai.
Ngay tức khắc chỉ thấy thân ảnh của Phong Tử An nhanh như cắt chộp lấy được Lâm Lạc Nhi.
Một cái thanh âm “bốp” vang lên thật đã tai.
Mọi người còn không có kịp nhận ra rốt cuộc là cái tình huống gì đang xảy ra.
Đến khi định hình lại, mới thấy được Lâm Lạc Nhi đang té nhào trước mặt Phong Tử An, một bên má của cô ta đỏ au, nơi khoé miệng còn có máu tươi rỉ ra.
Mà Phong Tử An lại đang đứng trước cô ta, chằm chằm nhìn xuống, như một vị thần nhìn lấy chúng sinh, giống như nếu Lâm Lạc Nhi chỉ cần manh động một chút, anh sẽ lại đánh cô ta không thương tiếc.
“Phong Tử An, anh dám đánh tôi? Aaaa..” lâm Lạc Nhi gáo lên oán độc.
Phong Tử An khinh thường, “Đã là kẻ thù, dù là ai tôi cũng không bỏ qua, tôi, không cho phép cô nói xấu em ấy.”
Lão già họ Trạch khiếp sợ, muốn ra tay cứu mĩ nhân, lại bị Kỷ Thiên quăng cho một cái ánh mắt cảnh cáo, rằng mịa nó ông mà dám xông lên xem, tôi đánh gãy chân chó của ông!
Còn Lương Định, tuy nhìn thấy như vậy, nhưng trong lòng hắn lại trở nên nguội lạnh như tro tàn.
Hắn không biết làm gì ngoài bất động, hắn từ đầu không nên tham gia vào vụ này.
Ngay từ đầu, hắn nên nghe lời ba của hắn, yên tâm mà làm ăn.
Phong Tử An là kẻ không nên dây dưa vào.
Nhưng lúc này, còn kịp sao?
Gió trên tàu thổi qua mỗi lúc một mạnh, dường như sắp có mưa đến nơi.
“Họ Lâm kia, cô câm rồi à, giỏi thử lặp lại một lần nữa cho tôi xem?” Phong Tử An lạnh lẽo vang lên.
Hai mắt anh sâu u như vực thẳm, đôi mắt như muốn giết chết Lâm Lạc Nhi ngay tức khắc.
Lâm Lạc Nhi nghiến răng, cô ta cười lên điên dại, “Ha ha ha ha ha… Phong Tử An, tôi lập lại cái gì, sao hả, tôi nói Dương Tinh Vũ lên giường với bao nhiêu đàn ông, anh liền xót cô ta, ha ha, Phong Tử An, tôi nói cho anh biết, cô ta ấy, thằng đàn ông nào cũng trèo giường được.
Bẩn, thật vô sỉ, vậy mà anh vẫn mắt mù muốn cô ta cho bằng được.”
Dương Tinh Vũ nghe mấy cái lời kia của Lâm Lạc Nhi, trong lòng âm u, càng là khó chịu vô cùng, đúng là đồ xấu xa, cô đã từng nghĩ Lâm Lạc Nhi là bạn tốt, thế nhưng cuối cùng, là cô mắt chó nhìn lầm con bạn đểu, bị lừa đưa lên giường đàn ông không nói, hiện tại còn bị phỉ báng trước mặt nhiều người như vậy, ba lần bốn lượt hại cô, hại con gái cô, Lâm Lạc Nhi mà chết cũng chưa hết tội.
“Lâm Lạc Nhi, thế nào là đàn ông nào cũng trèo giường.
Cô nói cho tôi nghe xem? Thế nào lại là bẩn, vô sỉ?” Dương Tinh Vũ vừa chất vấn vừa từng bước tiến đến chỗ Lâm Lạc Nhi.
Lâm Lạc Nhi bị đau bởi cái tát của Phong Tử An mới dáng xuống, lại không dám bò ngay dậy, ở trước mặt Phong Tử An, kẻ bại trận mãi mãi không thể ngẩng đầu.
Vừa nghe được thanh âm của Dương Tinh Vũ, cô ta bật người đứng dậy, chỉ muốn một lần giết chết ngay Dương Tinh Vũ.
Dương Tinh Vũ chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng Lâm Lạc Nhi còn chưa kịp đứng lên, đã bị Dương Tinh Vũ túm lấy cổ áo, tay của cô còn lại túm lấy tóc của Lâm Lạc Nhi, kéo thật mạnh, thanh âm sắc lẻm của Dương Tinh Vũ vang lên rành rọt.
Mặc cho Lâm Lạc Nhi dãy dụa, tay chân khua loạn xạ, thậm chí móng tay cào trúng cả người mình, Dương Tinh Vũ vẫn không buông bàn tay đang túm cổ áo vơi tóc của cô ta ra.
Muốn đánh nhau sao, cô hầu cô ta đến cùng.
Phải nói phụ nữ không đánh nhau thì thôi, đã đánh rồi thì nhìn xem, nhìn đến mai cũng không chán.
“Lâm Lạc Nhi, tôi có thù gì với cô, cô có cha, có mẹ, có tiền sung sướng, gia thế giàu có, lại muốn cái gì được cái nấy.
Cô còn muốn gì từ tôi.” Dương Tinh Vũ lạnh giọng hỏi từng câu một.
“Tôi từ bé đã là cô nhi, không cha, không mẹ, không người thân, cũng không gia thế, đi học là tôi tự mình lo, đi làm thăng chức là tôi tự mình đạt được,