Lưu Y Tuyết nghe xong câu chuyện hồi tưởng của Khải Minh Kiệt thì ngây ra một lúc, rồi bật cười.
"Em cười gì?" Khải Minh Kiệt nhíu mày khó hiểu.
"Anh ở ngoài thương trường thì lạnh lùng, tàn nhẫn.
Anh ở nhà thì hay ghen, lưu manh.
Anh của quá khứ thì đáng yêu."
"Anh không đáng yêu."
"Có đáng yêu."
"Không có."
"Có.".
Truyện Kiếm Hiệp
Cuộc hành trình rất vui vẻ cho đến khi xuống xe, Khải Minh Kiệt ngoái đầu thì nhìn thấy Vương Mặc Thoại đang cười cười, vẫy tay.
Hắn nhíu mày, "Cậu làm gì ở đây?"
"Ăn mừng." Vương Mặc Thoại mỉm cười.
"Mừng gì?" Lưu Y Tuyết ló đầu ra từ đằng sau Khải Minh Kiệt.
"Ăn mừng em tỉnh lại.
Em đã hứa rồi."
"À, đúng rồi." Lưu Y Tuyết gật đầu.
"Tiểu Kiệt, ta ăn bên ngoài nhé?"
"Tùy.
Nhưng phải ăn thanh đạm."
"Ơ?" Cô trưng ra bộ mặt khó hiểu.
Khải Minh Kiệt quay người véo nhẹ má cô, "Em vừa ra viện, ăn thanh đạm."
"Được rồi." Lưu Y Tuyết hừ một cái.
"Ơ, Tiểu Thoại đâu?"
Hai người ngó nghiêng một lúc, thì tiếng gọi vọng từ trong nhà ra.
"Còn muốn ăn không thì bảo?"
Khải Minh Kiệt vào cuối cùng, sập cửa.
"Ai cho cậu vào?"
"Tiểu Tuyết." Vương Mặc Thoại vắt vẻo trên sofa, cười.
Khải Minh Kiệt quay đầu nhìn Lưu Y Tuyết vừa bước chân lên cầu thang.
Đáp lại vẻ mặt không cam tâm của hắn là một nụ hôn gió.
Sau khi Lưu Y Tuyết lên phòng, Khải Minh Kiệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh sofa.
Hắn đưa tay nới lỏng cà vạt, vẻ mặt mệt mỏi lộ ra.
Vương Mặc Thoại ngồi bên cạnh thấy thế liền hỏi.
"Cậu bệnh hả?"
"Không." Khải Minh Kiệt dứt khoát.
"Bộ dạng kia sắp sốt đến nơi rồi." Vương Mặc Thoại bắt đầu cằn nhằn.
"Đều tại không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, giờ để Tiểu Tuyết nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì sao hả!"
Khải Minh Kiệt vò đầu.
"Cậu là mẹ tôi à?"
Vương Mặc Thoại đứng dậy, vỗ vai hắn.
"Không, nhưng tôi là bạn cậu." Nói rồi anh ra khỏi nhà, tìm hộp thuốc trong xe.
Khải Minh Kiệt nhân cơ hội mẹ già ra ngoài, chuồn lên tầng hai, đi đến trước cửa phòng Lưu Y Tuyết.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào trong nhìn.
Lưu Y Tuyết lúc này vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Nhìn thấy khuôn mặt của Khải Minh Kiệt, mặt cô tối sầm, vớ lấy cái gối ném vào mặt hắn.
"Em muốn ám sát chồng em à?" Khải Minh Kiệt ném lại gối về giường.
"Ai bảo anh lưu manh trước." Lưu Y Tuyết tháo chiếc khăn đang búi trên đầu rồi bắt đầu lau tóc.
"Mau đi ra, em phải thay đồ."
Khải Minh Kiệt đi cả người vào, đóng cửa.
Hắn đến gần Lưu Y Tuyết, ôm eo cô.
"Em cứ thay."
Lưu Y Tuyết đẩy mặt hắn qua một bên.
"Lưu manh.
Đừng để em đạp anh ra ngoài."
"Đây, thân thể đây.
Mời Khải thiếu phu nhân đạp." Hắn cười cười, bế bổng Lưu Y Tuyết lên.
"Anh là đồ vô sỉ." Lưu Y Tuyết tụt khỏi vòng tay của Khải Minh Kiệt.
Cô đẩy hắn ngồi phịch xuống giường, cầm bộ đồ trên giường lên vẫy tay, bước vào nhà tắm.
"Ngồi im."
Nghe thấy tiếng sập cửa rồi khóa lại, khóe môi hắn cong lên.
Cô nàng này, đã là vợ hắn rồi mà còn đề phòng? Sau này phải chấn chỉnh.
Khải Minh Kiệt nằm dài ra chiếc giường, thân thể lún xuống.
Hắn nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh trước đó của cô.
Chiếc khăn tăm bông màu trắng quấn quanh thân thể để lộ đường cong mềm mại, những giọt nước từ mái tóc đỏ thẫm chầm chậm rơi xuống, lướt xuống đến cổ và xương quai xanh.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt hắn thoáng chút ngượng ngùng.
Trước đây có vô số những người phụ nữ ăn mặc thiếu vải đến để quyến rũ hắn trong các buổi làm ăn, nhưng đều bị hắn bỏ ngoài tầm mắt.
Vừa nãy nhìn thấy Lưu Y Tuyết mà suýt không kiềm chế được mà đẩy cô xuống giường.
Tiếng mở cửa từ phòng tắm vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ đen tối của Khải Minh Kiệt.
Lưu Y Tuyết với chiếc áo hở vai cùng quần bó sát bước ra.
Thất thần vài giây, Khải