Siêu Gia Gia dùng tay của Lưu Y Tuyết, đẩy bản thân ngã xuống đất.
Cô ta ngã cũng không quên kéo Lưu Y Tuyết theo, may sao cô kịp thời giật tay ra khỏi tay cô ả, khiến Siêu Gia Gia ngã vốn mạnh lại càng thấy đau hơn.
Cô ả cuộn tròn mình lại, người run rẩy.
Bộ mặt làm ra vẻ đau đớn, khóe mắt đọng lại vài giọt nước mắt.
Cô ta gọi Khải Minh Kiệt lúc này vừa đặt chân xuống đất bằng giọng yếu đuối.
"A Kiệt..."
Lưu Y Tuyết nhìn dáng vẻ của cô ta, trong ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ.
Thật không hiểu nổi.
Cô ta dù có thích Khải Minh Kiệt thì cũng đừng có diễn trò mèo này trước mặt cô chứ? Nếu Khải Minh Kiệt yêu cô ả thì ok, cô sẵn sàng rời đi.
Việc làm này thật làm mất mặt giới phụ nữ quá.
Khải Minh Kiệt đứng trước cảnh tượng nhảm nhí này.
Lần thứ hai hắn phải nhìn cảnh người vợ của mình đẩy một người phụ nữ khác xuống đất.
Từ ánh mắt hiện lên rõ sự căm phẫn.
Hắn vốn không thích bị sắp đặt.
Hơn nữa đối tượng bị sắp đặt lại là Siêu Gia Gia - Người phụ nữ mặt dày nhất mà hắn từng biết.
Hắn ghét cô ả, nhưng chưa có cơ hội diệt trừ.
Giờ đây sau khi phát hiện Siêu Gia Gia chính là kẻ đã đẩy Lưu Y Tuyết ngã từ ngọn núi, thương tích đầy mình, còn mất cả kí ức, ngọn lửa đang bị đè nén bỗng chốc cháy phừng phừng.
Trước cảnh tượng đấu đá nhau của hai người phụ nữ, Khải Minh Kiệt kéo tay Lưu Y Tuyết, ôm vào lòng.
Một tay hắn ôm chặt cô vào lồng ngực, tay còn lại nhấc Siêu Gia Gia lên, bóp chặt cổ ả.
Siêu Gia Gia bất ngờ, giữa không trung, cô ta cảm thấy không khí không lọt vào mà chỉ đi ra.
Hơi thở cô ta nặng nhọc, hai bàn tay vô thức nắm lấy cổ tay hắn.
"A...!A Kiệt..."
Gương mặt Khải Minh Kiệt không hiện lên bất cứ một cảm xúc nào.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua vẻ mặt khó nhìn của Siêu Gia Gia, hắn càng nhíu chặt mày hơn.
Lưu Y Tuyết trong lòng Khải Minh Kiệt nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Siêu Gia Gia ngay sau lưng mình.
Thân thể cô bỗng chốc run lên, rồi cô lấy lại bình tĩnh, vươn tay ôm lấy cô hắn.
Khải Minh Kiệt cúi đầu xuống nhìn Lưu Y Tuyết.
Ánh mắt hắn biểu lộ ý cười.
Hắn đang trả thù cho cô.
Lưu Y Tuyết nhìn gương mặt không biến sắc của Khải Minh Kiệt, cô càng lo sợ.
Hắn trả thù cho cô, cô biết điều này.
Nhưng không thể bằng cách giết người.
Cô không cho phép hắn vướng vào rắc rối.
Lưu Y Tuyết kéo hắn xuống, để gương mặt hắn kề mặt cô.
Xin lỗi, chiều cao của cô có hạn.
"Tiểu Kiệt, bỏ ra đi."
Khải Minh Kiệt nhíu chặt mày lại, tỏ vẻ không hợp tác.
Cùng lúc đó, bàn tay đang bóp cổ Siêu Gia Gia kia càng siết chặt lại, tiếng thở gấp của cô ả vang lên trong tuyệt vọng.
"Thả ra đi.
Anh có thể trả thù bằng cách khác, không cần phải giết người."
Khải Minh Kiệt vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Lưu Y Tuyết lại càng lo