Sau buổi tối tranh chấp tại nhà hàng, sáng hôm sau Lưu Y Tuyết bắt đầu thực hiện kế hoạch lấy lại tập đoàn mà mẹ cô để lại từ tay bố đẻ mình.
Cô đọc các tài liệu về tập đoàn, soạn thảo một vào bản bo cáo.
Khải Minh Kiệt cũng chăm chú làm việc, không khí yên tĩnh.
Cả hai mải mê với công việc của mình, trưa qua mà không hay.
Bỗng Lưu Y Tuyết sập máy tính, nhìn Khải Minh Kiệt bằng ánh mắt chán nản.
"Tôi phải tới Lưu thị với thân phận người thừa kế ngay chiều nay."
Khải Minh Kiệt của bỏ máy tính xuống, bế cô đặt lên đùi mình.
Hắn đưa tay nghịch lọn tóc của cô.
"Mấy giờ?"
"Hai giờ."
Khải Minh Kiệt nhìn đồng hồ.
Một giờ đúng.
"Em chỉ còn một tiếng.
Chúng ta quên ăn trưa rồi."
Hai câu đấy liên quan gì đến nhau à?
Lưu Y Tuyết ngả người vào lòng hắn, mệt mỏi.
"Tôi không muốn đi."
"Vậy đừng đi nữa." Hắn ôm cô.
Lưu Y Tuyết dụi dụi đầu, "Bắt buộc."
Khải Minh Kiệt xoa đầu người phụ nữ trong lòng, tông giọng trầm ấm lại vang lên.
"Em biết tôi có thể giúp em mà."
"Tôi biết, nhưng nhờ anh thì các cổ đông lại này nọ, bảo tôi ỷ vào thế lực của anh thì chết.
Tôi lười lắm, không rảnh đi xử lí những lời dị nghị đâu."
"Từ khi nào mà em lại lười như vậy?"
"Từ khi lấy anh."
Khải Minh Kiệt mỉm cười, vẫn tích cực xoa đầu Lưu Y Tuyết.
"Xem ra tôi chiều em quá rồi."
Hai giờ chiều hôm đó, sau khi ăn nhanh bữa trưa trên chiếc xe sang chảnh, Lưu Y Tuyết xuống xe trước cổng tập đoàn Lưu thị.
Khải Minh Kiệt tỏ ý không muốn rời xa, Lưu Y Tuyết hôn lên má hắn rồi dỗ dành.
"Chờ tôi nhé."
"Em có cần tôi đi theo em?" Hắn giữ chặt bàn tay đang áp lên gò má mình, vuốt ve bàn tay mịn màng đó.
Lưu Y Tuyết lắc đầu, "Không.
Anh theo chỉ sợ họ sốc quá mà nhập viện."
Sau khi Lưu Y Tuyết bước vào Lưu thị, Khải Minh Kiệt lập tức khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như thường lệ.
"Bảo vệ thiếu phu nhân."
Lưu thị tuy không lớn bằng Khải thị nhưng cũng chăm chỉ làm đẹp vẻ bề ngoài.
Những món đồ xa xỉ được bày khắp sảnh, trang trí tạo nên một không gian hòa nhã, không phô trương quá.
Hôm nay Lưu Y Tuyết diện một bộ đồ công sở, nhưng toát lên vẻ của lãnh đạo.
Chiếc áo sở mi trắng bó sát tại eo, những nếp gấp tụ họp tại đó.
Bộ vest đen vạt chéo dài quá nửa, chiếc khăn nhỏ quấn quanh cổ.
Mái tóc đỏ được buộc lên cao, tất cả đều tôn thêm vẻ chín chắn, khiến người người tán thưởng.
Lưu Y Tuyết bỏ qua những lời bình luận, đi thẳng đến khu vực tiếp tân.
Người tiếp tân trẻ quan sát từ đầu đến cuối cô, nở một nụ cười, hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô có việc gì?"
"Tôi cần tham gia cuộc họp cổ đông lúc hai giờ chiều nay."
"Xin hỏi tiểu thư là...?"
"Lưu Y Tuyết."
Người tiếp tân ngỡ ngàng, bỗng chốc vẻ mặt hiện lên sự khinh bỉ, cô ta vênh mặt.
"Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, vậy mà đòi tham gia cuộc họp cổ đông? Cô vẫn nghĩ mình là đại tiểu thư Lưu gia hả, cũng chỉ là một đứa con gái độc ác hại cả em gái mình thôi!"
Những nhân viên xung quanh cũng dừng công việc mình đang làm lại, quan sát hai người phụ nữ trước bàn lễ tân kia.
Lưu đại tiểu thư này mang danh không tốt khi còn học đại học, giờ cô ta đến để phá rối công ty sao?
Lưu Y Tuyết vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, khoanh tay trước ngực.
"Mới không về có mấy năm, Lưu thị đã thối nát tới mức này rồi."
"Cô thu dọn đồ, cút khỏi đây cho tôi."
Người tiếp tân cười ha hả, chỉ tay vào mặt cô.
"Cô không có quyền ở đây! Chỉ