"Được rồi em mau đi ngủ đi!"
"Um, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Khánh San trở mình cuộn tròn chưa bao lâu đã dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu, Quỷ Thất nằm cạnh nhẹ nhàng vuốt gương mặt nhỏ xinh đẹp không tì vết, lòng có chút buồn bã trống rỗng.
Hình như bé mèo quá hút người rồi, lơ là một tí sẽ bị bắt mất mất.
Vậy là một tuần trôi qua, cô cũng sắp được đi học lại rồi, nhưng anh lại khó chịu, gần tuần Khánh San bị giam lỏng, không thể đi đâu đến cả đi học cô sợ sẽ không đi được mất.
"Tối này tôi có một chuyến đi Nga có lẽ sẽ về trễ."
"Đi Nga sao? Anh tính đi trong bao lâu." Khánh San hai mắt sáng.
rực đợi chờ câu trả lời
"Không biết được lâu nhất là một tuần." Quỷ Thất vừa sửa soạn lại đồ vừa nói mà không để ý đến ánh mắt rất vui khi nghe anh vắng nhà kia.
"Đi ngay sao?"
"Ừ, không nở?" Quỷ Thất xoa đầu Khánh San nuông chiều hỏi.
"Ừ không nở." Khánh San đáp lại ngay lập tức, người ta nói câu nói dối không chớp mắt là đây chứ đâu.
Gần một tuần nay Khánh San bị giam lỏng sắp ngạt chết rồi, lấy đâu ra hai từ không nở? Thật ra là cầu mong anh đi thật nhanh thì tốt hơn, chỉ là sợ Quỷ Thất thôi chứ không lòng vui đến nỗi không thể nhảy cẫng lên mà cười.
Đến giờ bay rồi, anh thu xếp hết đồ chuẩn bị bước đi, Khánh San liền nhập vai ảnh hậu diễn một màn nước mắt đau buồn, trong lòng anh có chút vui.
Quỷ Thất chưa bước ra ngoài cửa được mấy bước thì bóng cô đang nhảy múa vui mừng sau lưng anh.
Quỷ Thất thấy không đúng liền quay lại thì chỉ thấy cô buồn bã vẫy tay chào anh.
"Không lẽ…ảo giác sao?"
Ở nước Nga, anh chăm chú làm việc, ngày đêm soạn thảo phương án hợp tác cứ nghĩ đến hình ảnh buồn bã của cô, Quỷ Thất sợ Khánh San nhớ anh mà không màng sức khỏe mau mau làm xong việc để về bên cô.
Cuốc cùng hợp tác đã thành công rồi chưa mất hai ba ngày đã có thể về nước.
Còn ở phía khác Khánh San thoải mái buông xõa, không còn những lễ nghi buộc chặt, không có Quỷ Thất thật sự dễ chịu không còn sợ hãi hay để ý đến ánh nhìn của anh ta nữa.
Khánh San bước vô tủ đồ của anh lục phá, chốc lát căn phòng đã là một bãi chiến trường, cô đã kiếm thấy một chiếc áo sơ mi trắng rất dễ thương, lâu rồi không không được mặc bộ đồ nào thoải mái liền lấy nó mặc vào,
"Thật dễ chịu, không có anh ta thoải mái hơn nhiều."
Cô bước ra hành lang trước lan can, đây toàn những cây hoa trà thơm ngát đỏ chói với sự se lạnh gió thổi nhẹ nhàng khẽ luồn qua mái tóc tóc đẹp của Khánh San mà đùa nghịch.
"Các cô đang tỉa cây sao?"
"Dạ! Nhưng mấy cây này rất mắc tiền và khó chăm sóc, chúng tôi không biết tỉa thế nào."
"Ta có từng học qua, hay đưa ta đi!"
"Thiếu…phu nhân nếu để cậu chủ biết được sẽ trách phạt."
"Không sao đâu!"
Khánh San với các ngón tay thon gọn cùng chiếc kéo bén lướt qua, từng chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống, chốc lát những chiếc cây như được lột xác mà trở nên lung linh xinh đẹp.
"A thiếu phu nhân thật giỏi!"
"Không có gì, học chút là có thể làm được, tất cả lui xuống đi ta chăm cho."
"Dạ!"
Khánh San vui vẻ tưới nước cho những cái cây nhỏ bé xinh xắn, ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu vào tạo ra những chiếc cầu lòng nhỏ, phong cảnh thật thơ tình, trong làn gió nhẹ nhàng cô cất lên tiếng hát trong trẻo, là một bài ca tiếng pháp.
“Hay thật, biết cô ấy biết nói nhiều thứ tiếng nhưng không ngờ nói lại hay như