Khánh San dùng hết sức lực nhỏ bé đẩy anh ra, trên đôi tay còn khẽ run rẩy, Quỷ Thất bây giờ giống mãnh thú dùng hết lực trói chặt tay cô trên đỉnh đầu mạnh bạo cắn lên người Khánh San như ăn một con mồi.
Khánh San đau đến sợ hãi, anh trước giờ không như vậy từng giọt nước mắt Khánh San rơi xuống như nói lên sự đau đớn thể xác.
Nhìn vậy ánh mắt Quỷ Thất liền dịu lại, khẽ buông cô ra.
"Anh xin lỗi…"
Khánh San nhìn dáng vẻ hối lỗi như một đứa trẻ mắc sai lầm đang bị la mắng liền mềm lòng khẽ xoa đầu an ủi sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ra, giọng điệu trách cứ:"Ngoan, mau uống thuốc!"
"Hừm, không muốn!"
Quỷ Thất bây giờ đã nóng như cục than, giọng nói có chút yếu, cổ họng đã khô ran nhẹ thì thầm bên tai cô hơi ấm đầy nam tính tiếp xúc vào làn da mịn màng truyền vào tận sâu bên trong từng mạch máu.
Quỷ Thất vậy mà vẫn không buông tha Khánh San khẽ cắn mút các ngón tay thon dài.
Đôi môi hồng chậm dừng lại ở cổ tay, Quỷ Thất như con sói khẽ mở miệng cắn mạnh để lại dấu ấn.
Khánh San bị trêu chọc cơ thể bị kích thích khiến bên dưới ngứa ngáy ướt đẫm, cô phải khép chặt chân lại khống chế sự ham muốn.
Quỷ Thất chỉ nhìn cười gian tà liền lật người cô lại hôn lên lưng cô, từng đường đi qua để lại đầy dấu ấn đỏ tím to nhỏ khác nhau.
"San San thật quyến rũ.
Anh muốn vào, vào sâu tận bên trong nơi ấm áp kia!
"Thất Thất, khoan đã ngoan nào...đừng...!"
Trước giờ không ai dám gọi anh như vậy, giọng nói ngọt ngào thanh cao lâu lâu lại bị nghẹn lại nơi cổ họng bay bổng của cô gọi anh chả khác nào liều thuốc kích dục đầy ám muội đang gọi mời, sợi dây lí trí cuối cùng của anh như bị dứt, khẽ nâng chân Khánh San, cây gậy hùng dũng nóng bỏng kêu gào đòi lâm trận.
"Ư...Thất?"
Khánh San nhắm mặt thầm nghĩ lần này mình chết chắc rồi, không thể trốn nữa, thân hình săn chắc ôm trầm Khánh San, cây gậy lnws nóng ran kề cận miệng nhỏ nhưng vẫn không vào trong.
Qua một lúc lâu Khánh San bị đè sắp không thở được rồi vẫn thấy anh không có phản ứng, cũng không nhúc nhích gì nên cô đã dùng hết lực đẩy anh ra.
Quỷ Thất ấy vậy mà bị sốt hành cho mệt ngủ luôn rồi, vậy mà nãy còn sung sức lắm giờ lại ngủ quên trên người Khánh San, nhưng nhờ thế nên thoát được một nạn.
Khánh San cẩn thân, có chụt nặng nề đặt anh lại nằm ngay ngắn, lấy nhiệt kế đo thân nhiệt cho anh, may không cao lắm đã đỡ nóng rồi nhưng phòng trừ vẫn là nên cho Quỷ Thất uống thuốc hạ sốt.
Khánh San chỉnh lại áo, khoác thêm chiếc khăn len mỏng bước sang phòng bên cạnh.
"Thuốc đâu rồi nhỉ?"
Khánh San lẫm bẩm mò tìm trong phòng tối bỗng có chút ánh trăng sáng rực chiếu qua cửa sỗ lộng gió, thì ra lúc nãy bị những đám mây che khuất, ánh sáng phản chiếu của kim loại vụt qua tầm mắt Khánh San, cô chưa kịp phản ứng đã bị khống chế dưới lưỡi dao sắt bén kề cổ
Khánh San loạng choạng hình như đụng trúng gì đó làm nó rớt vỡ, bên cạnh âm thah chói tai vì vật thủy tinh bị vỡ nát là thanh âm trầm của đàn ông có chút quen quen:"Đứng yên."
"Là tôi đây, a...là Khánh San!"
Cẩm An tìm công tắc đèn bật lên thật đúng là cô, anh liền thu lại chiếc dao phẫu thuật đang kề cổ Khánh San:"Xin lỗi, làm cô sợ rồi!"
Khánh San đã bên Quỷ Thất một thời gian cũng thầm hiểu những người bên cạnh anh không đơn giản nhưng cô không ngờ ngay một bác sĩ cũng nhạy bén như vậy.
Không hổ là bác sĩ riêng được Quỷ Thất tin tưởng.
"Tôi thấy anh đang ngủ nên không dám làm phiền! Là lỗi của tôi!"
"Không là lỗi của tôi nhưng mong cô lần sau hãy đánh thức tôi, sợ là lần sau…không may mắn