Con báo hung dữ nhào đến Khánh San, cô dùng hết lực của mình cầm gậy lên chống trả, cô gắng nhanh nhất né đi những cú táp.
Quỷ Thất từ xa chạy đến thấy cô gặp nguy hiểm liền cau mày, sắt mặt tối sầm lại quát lớn arrebol* mau dừng lại.
Nghe được giọng nói thân quen nó liền khó chịu nhất cái chân lớn ra khỏi món đồ chơi rồi gầm một tiếng to thể hiện sự chán ghét.
Arrebol ngoan ngoãn dừng lại đi lại gần Quỷ Thất, cái đuôi khẽ phe phẩy.
Quỷ Thất đi lẹ tới đỡ Khánh San, trên người cô đã có vô số vết sây sát, cô ngạc nhiên khi thấy con thú dữ ngoan ngoãn nghe lời anh.
"Bị thương rồi, anh bế em về." Quỷ Thất thấy Khánh San bị thương mà lòng đau sót nhanh chong đưa co về
"Không sao, chỉ thương nhẹ.
Thất Thất, con báo đó…!" Thấy anh lo lắng cho mình nhứ thế Khánh San chỉ đành nhịn đâu cười cười an ủi.
"Ngoan, về anh kể em nghe vết thương quan trọng hơn!"
Quỷ Thất nhẹ nhàng nhấc bỗng cô lên, con báo khẽ gầm gừ liền bị anh trừng mắt.
Nó ngoan ngoãn đi theo anh cả đoạn đường.
Về tới nhà, mọi người thấy cô bị thương liền lo lắng, Khánh San xua tay gượng cười, chỉ là chầy xước nhẹ mà Quỷ Thất cứ nặng nặc đòi bế cô xuống.
Sau một hồi lâu được sát khuẩn, băng bó vết thương, nội ngỏ ý tết này muốn Khánh San ở lại đón tết niên cùng bà.
Nhắc mới nhớ ấy vậy mà gần tới tết rồi, cô cưới Quỷ Thất cũng được gần cả năm trời, cô cũng rời xa mẹ lâu như vậy thật sự có chút nhớ nhà.
Trời đã tối mọi người đều ngồi lại trò chuyện vui vẻ, cả tối cô không thấy bóng dáng anh đâu.
Không khí có chút ngột ngạt Khánh san kiếm cớ chạy ra ngoài hóng gió.
Ngoài màn đêm chỉ có một màu đen huyền bí mờ mịt như cuộc đời cô vậy.
Những tản mây nhẹ nhàng bị gió cuốn đi để lộ ra hàng ngàn vì sao sáng lấy lánh, ánh trăng vàng thấp lên chút ấp áp.
Khánh San ngồi một hồi không biết vì gió mát hay hôm nay cô đã mệt mà đã ngủ quên mất.
Bóng hình to lớn xuất hiện, đám mây đi qua ánh trăng chiếu xuống soi sáng gương mặt anh tuấn của Quỷ Thất, anh nhẹ nhàng cởi bó chiếc áo ngoài của bản thân khoác lên cơ thể nhỏ bé của Khánh San.
Khánh San theo thói quen dựa sát vào anh trong lúc mơ màng theo thới quen mà gọi tên:"Thất…Thất!"
"Hôm nay làm em sợ rồi." Quỷ Thất ôn nhu khẽ vuốt tóc Khánh San rồi ôm lên trán cô
Về đến nhà anh nhẹ nhàng bế cô lên, gió ngoài này quá to, một chút nữa sẽ bị cảm lạnh mất.
Giữa đường vào nhà Khánh San tỉnh dậy, giây đầu có chút bỡ ngỡ nhưng sau đó liền ôm chặt anh.
"Tết này chúng ta về thăm mẹ có được không?" Khánh San gục đầu vào vai anh thì thầm
"Ừ!" Anh vậy mà không cần suy nghĩ mà thẳng thắng trả lời
Khánh San vui mừng liền hỏi lại để chắc chắn mình không nghe nhầm:"Vậy là đồng ý rồi?"
"Ừ!" Câu trả lời không dài dòng nhưng anh đồng ý đã khiến Khánh San rất vui rồi.
Bước về phòng, anh khẽ kép cửa, giây phút trong phòng bỗng đột ngột im bặc, Khánh San còn có thể nghe được hơi thở mạnh mẽ của anh thoáng chút căng thẳng bèn ấp úng kiếm chủ đề để nói.
"Quỷ Thất chiều nay…!" Khánh San đang nói thì Quỷ Thất lắng nghe rồi từ từ cởi bỏ từng lớp áo kiến Khánh San không khỏi đỏ mặt.
"Sao không nói nữa?" Quỷ Thất nhìn cô băng ánh mắt tà mị, đây là muốn quyến rũ Khánh San sao?
"Chiều, chiều nay cảm ơn anh, em xin lỗi vì đã không nghe lời." Khánh San lảng tránh ra chỗ khác, ngập ngừng nói.
Quỷ Thất thay xong đồ liền tiến tới áp sát cô.
Giọng nó đầy mê hoặc ghé sát thì thầm:"Xin lỗi, làm em sợ rồi hay để anh bè đắp cho vợ nhé!".
Khánh San vành tai bỗng chút đã đỏ, khẽ đẩy anh ra.
Ánh mắt thắc mắc, anh vừa nhìn đã hiểu cô muốn hỏi chuyện về con báo đen kia.
"Từ nhỏ nó đã đi theo anh, được huấn luyện một cách khắc nghiệt để trở thành một sát thủ." Quỷ Thất nhìn vào mắt Khánh San, tỏ vẻ hiếu kì nói tiếp.
"Có vẻ nó khá thích em, thường không ai có thể sống dưới nanh vuốt của nó 3 giây! Từ mai về sau anh sẽ nhờ người dạy võ cho