Mười năm trước,
Ngày mà cô bắt đầu vào đại học, cô ngày đầu tiên đi học đã đụng chạm mặt một người con trai rất đẹp trai cao lớn, gương mặt sở hữu ánh mắt sâu sắc nhìn vào vừa cảm thấy lạnh lùng vừa cảm giác cho người ta mê mẩn,
Và đó cũng chính là người cô yêu từ cái nhìn đầu tiên, tiếng sét ái tình, từ ngày hôm đó cô đã điều tra hỏi các bạn trong lớp, thì biết được anh là ấy trên cô ba lớp, và thêm một tháng nữa là đã ra trường,
Anh ấy tên Diệp Ảnh Quân, một cậu trai con cả là người thừa kế của dòng họ Diệp tiếng tâm trong giới kinh doanh, tập đoàn công ty lớn Diệp Lâm, cô còn nghe thêm anh là một người lạnh lùng ít nói, cao lãnh cùng với gương mặt lạnh như băng, thế nhưng anh ta lại sở hữu khuôn mặt cực kỳ sắt nét, nhất là đôi mắt đặc biệt đẹp,
Thế nhưng Cố Hạ Phi không quan tâm những thứ anh sở hữu, hoặc là giàu có cở nào đi nữa cô vẫn thích anh,
Tuy vậy nhưng trong lòng cô cảm giác rất buồn, vì vốn dĩ cô đã thích anh rồi, và sau đó cứ thế trong một tháng đó cô quyết tâm luôn luôn âm thầm gửi những trai nước và bánh vào bàn học của anh,
Lúc bên ngoài sân chơi bóng rổ cũng vậy, cô cứ nhìn thấy anh không để ý, thì đưa cho anh nước,
Dù anh rất nổi tiếng trong trường, nhưng cô rất vui vì mỗi lần đưa nước cho anh thì anh lại nhận,
Vài ngày sau đó, Cố Hạ Phi trong lúc đang đi ở thang bộ thoát hiểm, thì đột nhiên phát hiện ra có người nằm dưới nền bật thang,
Cô liền thật nhanh chóng chạy xuống, thì người nằm ở đó chính là Diệp Ảnh Quân, cô hốt hoảng lo lắng mà chạm vào anh lung lay anh, thế nhưng anh không hề nhúc nhích,
Cô nhanh chóng dùng sức mạnh ít ỏi của cô và thân hình nhỏ bé này mà dìu anh đến phòng y tế,
Có vài người cũng đang đi ở hành lang thấy vậy liền chạy vào giúp cô đỡ anh đến phòng y tế,
Đưa anh đến phòng y tế, anh bác sĩ của trường học bảo dìu anh lên giường mà khám xét tình hình cho anh,
Lúc này được biết anh bị khó thở do áp lực, nên cũng may là phát hiện kịp thời, không là sẽ nguy cơ đến tính mạng,
Cô hôm nay không vào lớp để học, vì ở lại xem anh, sau một lúc bạn trong lớp của cô đột nhiên đến phòng y tế kêu gọi cô, "Hạ Phi, đến giờ thi đấu âm nhạc rồi, mau đến sân khấu ngay "
Cố Hạ Phi ngay lập tức nhớ đến buổi thi đấu âm nhạc, đàn piano cho trường học, vì cô chính là người giỏi nhất của thường khi chơi đàn phím piano, và ngày hôm nay cũng là ngày thi đấu cho trường,
Lúc này cô mới nhìn về phía anh đang nằm, cô lập tức quyết định lên tiếng, "Cậu báo ở trường, nói là mình không được khỏe, nên sẽ không tham gia được chứ "
Cô bạn nhìn cơ cau mày khi nghe cô nói như vậy, cô ấy lập tức đi đến gần cô vừa đi vừa nói, "Cố Hạ Phi, cậu bị sao vậy, cậu là niềm tự hào của trường học này đó, thôi không được mau đi thôi "
Không chờ cho cô quyết định, cô ấy liền nhanh chóng kéo tay cô thật mạnh rồi đi cưỡng ép cô đi,
Cô vậy mà lại đi cưỡng ép đi thi đấu, vậy thì không còn cách nào, cứ thi đấu trước rồi một lát sẽ đến thăm anh ấy tiếp,
Cứ buổi thi đấu dương cầm piano kết thúc trong sự thỏa mãn của tất cả mọi người bằng bài nhạc của cô do chính cô sáng tác,
Là vì cô đã chơi bài Đoan khúc, do chính mình tự viết, bài hát được nhiều cảm hứng khi cô gặp được Diệp Ảnh Quân,
Đàn lên nghe du dương, và khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu, cô cảm hứng nhất là vì đàn trong sự say mê khi nghĩ đến anh, và vì vậy cuối cùng cô đã đoạt giải nhất trong số nhiều người đang tham,
Cảm thấy vui mừng khi mình đoạt giải, Cố Hạ Phi liền nhanh chóng cầm theo giải thưởng của mình đến phòng