Mười năm sau, cũng chính là từ khi cô trở về từ nhà giam tù, cô ở trong đó cũng được bốn năm, ngay thời điểm này cô Hạ Phi đang ngủ thì lại giật mình hét lên một tiếng, "Mẹ ơi "
Cô giật mình ngồi dậy, cũng với bộ dạng khắp cơ thể điều là ước đẩm mồ hôi, cô liền bàng hoàng dùng tay đưa lên trán mình mà lau, sau đó mới khẽ nói, "Ký ức chuyện năm đó lại sảy ra trong giấc mơ nữa rồi "
Nói xong thì cô cảm thấy hơi đau đầu và cau mày xoa đầu mình, sau đó mới nhìn điện thoại thì thấy cũng gần sắp đến giờ rồi, còn hơn hai tiếng,
Cô nhanh chóng bước ra khỏi giường rồi đi đến phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, ăn uống xong xuôi thì cũng gần đến giờ, địa điểm hẹn gặp anh trai của Trương Nhã Tịnh, là một vị chủ tịch tên Trương Minh Thành,
Cô mặc bộ Áo sơ mi và chiếc chân váy ôm bó sát lấy chiếc eo thon thả của cô rất đẹp, lúc này Cố Hạ Phi mới đứng trước gương để trang điểm nhẹ, và sau đó nhìn chằm chằm mình trong gương,
Bộ tóc màu vàng và cặp mắt màu xanh biển, mà cô sở hữu với dòng máu con lai của cô và cô cũng từng không thích nó mà nhuộm đen đi, vậy mà giờ đây cô lại dùng đến,
Và hôm nay cô sẽ dùng nó để thay đổi làm lại một con người mới, và sẽ khiến cho Chu Huệ Di phải trang giá, và Diệp Ảnh Quân phải hối hận khi anh ta đã làm tổn thương đến cô,
Cố Hạ Phi bắt xe đi đến khách sạn nhà Họ Trương Thị, một khách sạn xa xỉ và theo phong cách châu âu rất sang trọng,
Lúc này cô không nhờ nhân Viên chỉ dẫn, vì cô đã biết phòng, thì lúc này vừa đi vào bên trong gần đến thang máy, đột nhiên một anh chàng mặc đồ vest màu xanh đen, và anh ta hối hả tiến đến gần cô lên tiếng, "Cô là nhân Viên mới đúng không, mau đi theo tôi "
Cố Hạ Phi bàng hoàng chưa kịp giải thích thì đã bị anh ta kéo đi, theo cô được thấy! Anh ta là một quản lý khách sạn,
Vì vừa nãy cô đã nhìn thấy bản hiệu của anh ta, anh quản lý khách sạn này nói rất nhiều cái gì mà hôm nay thiếu người làm phục vụ tiếp khách ở bên ngoài cửa, thật sự làm cho cô không thể nào giải thích được,
Dù là vậy nhưng cô vẫn theo ý anh ta và một phần đây cũng là khách sạn nhà họ Trương nên cô giúp một chút cũng không sao,
Cô nhanh chóng thay một bộ đồ nhân viên tiếp khách, khách sạn ở ngoài cửa cùng với thêm một cô gái nữa,
Rất nhanh chóng cô và cô gái đó đã làm quen với nhau và nói chuyện khi cả hai đang thay đồ, cô ấy tên là Nhiếp Lam Nhi,
Sau đó cả hai mới cùng nhau đến sảnh cửa chính để chào đón tiếp khách đến,
Thời gian trôi qua không lâu, cô thật sự rất vui vẻ khi nhìn thấy những hành khách tươi cười háo hức khi đến khách sạn, và mọi người cũng lịch sự khi nhìn thấy cô,
Lúc này cô đang đứng thì đột nhiên có một đứa trẻ là bé gái chạy đến ôm lấy