“Em chưa nghe câu vợ hư phải dạy dỗ trên giường bao giờ sao?”
Giản Tích Nhu ngơ ngác load lại câu nói của hắn.
WTF? Hắn nói thế ý là bây giờ muốn “dạy dỗ” cô trên giường sao?
Bị ấm đầu hả trời?!
“Anh bị ấm đầu à? Trời sáng choang anh định làm gì?” Cô vừa nói vừa đập vào lưng hắn tỏ ý muốn phản kháng.
Phong Thừa Trạch nghe cô nói xong máu nóng càng dâng lên, chẳng nói chẳng rằng ném cô lên chiếc giường rộng lớn trong phòng nghỉ.
“Tôi định làm gì em phải rõ nhất chứ nhỉ?” Hắn vừa nói vừa đưa tay định cởi khóa váy của cô.
Giản Tích Nhu thấy được hành động bất thường của hắn liền đưa tay ra ngăn cản bàn tay đang làm càn kia.
Ngờ đâu, hắn lại cúi xuống đóng chiếm đôi môi đỏ mọng của cô.
Đôi môi mỏng của hắn ban đầu chỉ nhẹ nhàng trêu chọc cánh môi đỏ mọng, khi thấy coi đã bắt đầu thích nghi được với nụ hôn của mình hắn dần đưa nụ hôn từ nhẹ nhàng trở thành nụ hôn nóng bỏng ướt át.
“Ưm…”
Cô thực sự đã bị nụ hôn của hắn làm cho khó thở mà lên tiếng, nào ngờ đâu lời nói còn chưa kịp nói ra đã bị hắn chặn lại một cách bá đạo.
Sau một hồi quấn quýt, Phong Thừa Trạch cuối cùng cũng luyến tiếc buông tha cho đôi môi xinh đẹp kia.
Hắn còn xấu xa li3m môi, gương mặt lưu manh không chút che giấu.
“Mùi vị của em đúng là thưởng thức mãi không chán.
”
Câu nói này của hắn thực sự đã làm cho Giản Tích Nhu từ ngại ngùng chuyển sang tức giận.
Trên đời làm gì còn ai lưu manh hơn hắn kia chứ?
“Anh, câm mồm!”
Cô thực sự cạn ngôn với người này, nếu không nói đây là Phong Thừa Trạch - CEO của tập đoàn Phong Thịnh thì chắc chẳng ai dám tin người vừa rồi chính là hắn.
“Tôi không câm mồm thì em làm gì được nào?” Hắn không những không làm theo lời cô nói, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa chọc tức cô hơn.
“Anh!” Giản Tích Nhu tức mà không thể làm gì được bởi cả hai tay cô lúc này đều đang bị bàn tay to lớn của hắn bao trọn.
Phong Thừa Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì thấy vừa dễ thương vừa quyến rũ, một bên tay theo bản năng đưa tới trước nơi nhấp nhô trước ngực mà x0a nắn.
“Nhu, hôm nay em thật xinh đẹp!” Hắn cúi xuống nói bên tai cô, chất giọng trầm khàn nhuốm màu d*c vọng.
Bàn tay to lớn gân guốc vòng qua sau lưng cô, trực tiếp kéo khoá đem chiếc váy đắt tiền ném xuống sàn một cách không hề thương tiếc.
“Anh… anh bình tĩnh một chút, tôi… tôi còn phải đi làm…” Giản Tích Nhu thấy hành động của hắn đành nhẹ nhàng van xin.
Sau lần phát sinh quan hệ hôm trước, cô thực sự đã sợ hãi trước thể lực của người đàn ông phía trên.
“Yên tâm, lát nữa tôi bảo Sở Minh xin nghỉ giúp em.
” Hắn dĩ nhiên nhận ra được ý muốn cự tuyệt của cô nhưng đương nhiên hắn bỏ ngoài tai, vẫn chú tâm làm việc của mình.
“Nhưng… trời còn sáng.
” Giản Tích Nhu khó khăn tìm đủ mọi lí do để thoát thân, nhưng cô đâu biết giọng nói của cô bây giờ lại chính là liều thuốc kích mạnh nhất đối với hắn.
“Không quan trọng!”
Nói rồi Phong Thừa Trạch cúi xuống